Quan Com Sinh Doi
Chương 21 – Toa Tàu Ba NgườiĐêm xuống, quán cơm đã đóng cửa từ sớm. Bảng hiệu "Món đặc biệt chỉ bán vào 20h" vẫn treo đó, nhưng hôm nay, không cần khách nào chờ đến cuối giờ – vì Trực đã đặt chỗ từ sớm.Anh đến một mình, không mặc đồng phục công an, mà là áo thun đen ôm sát và quần jeans, cơ thể cao lớn, rắn chắc dưới ánh đèn hắt nhẹ trở nên đặc biệt gợi cảm. Ánh mắt anh vẫn thế – một nửa dành cho Lộc, còn một nửa kéo về phía Phúc như khao khát chưa nguôi.– Tối nay... – Trực vừa bước vào, vừa cười nhẹ. – Tôi muốn một hành trình ba toa. Lửa đều đầu – đuôi.Phúc liếc qua Lộc. Lộc hơi đỏ mặt, nhưng không từ chối. Phúc gật nhẹ. Trực cởi áo ngay tại quầy, lộ thân thể đầy vết gân, ngực nở, bụng săn, cây hàng đã hơi đội lên qua vải.Phút sau, cả ba đã vào trong căn phòng phía sau bếp. Trên chiếc nệm mỏng trải sẵn, Lộc nằm ngửa, hai chân khẽ mở, ánh mắt lấp lánh hơi ướt khi Trực hôn lên cổ cậu.– Em lúc nào cũng thơm, cũng mềm thế này... – Trực thì thầm, rồi ngậm lấy hai đầu ngực Lộc, chóp chép như đang thưởng thức trái chín ngọt.Lộc rên khẽ, đùi co lại, cặp mông săn chắc đón lấy khi cây hàng cứng của Trực trườn vào giữa khe mông.Phía sau, Phúc vẫn chưa nói gì. Anh cởi áo chậm rãi, thân hình cơ bắp như tạc, bờ vai rộng và bụng nổi múi rõ nét dưới ánh sáng vàng mờ.Khi Trực bắt đầu thúc nhẹ vào trong Lộc, hơi thở dồn dập, thì cũng là lúc Phúc tiến lại, đầu khấc cong ấn sát khe mông của Trực.– Anh thật không biết sợ. – Phúc lạnh giọng.– Sợ chứ... – Trực ngẩng mặt, thở gấp. – Nhưng sợ nhất... là không được kẹp giữa hai cậu.Phạch!Phúc ấn sâu cây hàng vào lỗ nhỏ của Trực, căng tức, nóng rực, khiến Trực khựng người, tay chống xuống giường, miệng há ra:– A... a...! Phúc... aa! Mạnh thế...!"Bạch... bạch..." – Trực vẫn không ngừng thúc vào người Lộc, nhưng giờ cơ thể anh lắc theo từng cú đâm từ sau của Phúc. Ba thân thể kết nối chặt chẽ như đoàn tàu đang rít ga băng qua đêm tối.Tiếng rên hòa nhau:– Ư... aa... anh Trực...! Nhẹ... em...!– A... a... Phúc... đừng... mạnh thế... aa!– Câm miệng. "Món đặc biệt"... phải rực lửa.Phúc tăng tốc, cú đâm dứt khoát, cây hàng cong móc trúng điểm sâu trong cơ thể Trực, khiến anh phải gồng người mà thúc mạnh hơn vào người Lộc, khiến lỗ nhỏ của Lộc siết lại, dịch nhầy bắn ra mỗi cú đâm.Bạch! Bạch! Bạch!Âm thanh đồng nhịp như tiếng toa tàu lắc trên đường ray, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Cơ thể cả ba ướt đẫm mồ hôi, mùi da thịt hòa quyện thành thứ hương nồng cháy đầy xác thịt.– Anh... aa... ra... aa!Trực rên dài, xả bên trong Lộc, lồng ngực phập phồng dữ dội.Ngay lúc đó, Phúc siết hông anh, thúc thêm ba nhịp thật sâu, rồi cũng rùng lên, xả đầy bên trong lỗ nhỏ của Trực, khiến anh run rẩy gần như ngã sập xuống người Lộc.Dòng nóng trong dòng nóng, tất cả hòa quyện. Ba người nằm chồng lên nhau, hơi thở dồn dập, chỉ còn tiếng tim đập và ánh đèn lờ mờ phủ lên da thịt trần trụi....Trực chống tay dậy sau vài phút nằm bất động.– Chuyến tàu này... đúng là không có vé khứ hồi.Trực còn chưa kịp rời đi thì Lộc đã bò lên, ánh mắt long lanh mờ hơi sướng nhưng vẫn chưa đủ thoả. Cậu ngồi hẳn lên bụng Trực, hai tay chống vào ngực anh, ánh mắt liếc xuống dưới, nơi cây hàng vừa được Phúc dày công khai thác vẫn còn dựng thẳng, đỏ au như muốn đòi thêm.– Còn... chưa xong mà anh đã tính về?Lộc mím môi, rồi từ từ hạ mông, để lỗ nhỏ đã mềm nhũn vì lần trước lại ngậm trọn cây hàng của Trực một lần nữa. Âm thanh ọc... ọc... vang lên khi phần đầu khấc lọt qua.– Ưm... anh... lần nữa nha... – Lộc rên rỉ.Trực nhắm mắt, rướn người lên, hai tay bấu lấy đùi Lộc, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì...– Nằm yên. – Phúc trầm giọng.Anh đã quỳ xuống giường, tách hai chân Trực ra, nhấc gác lên vai mình, rồi đẩy mạnh cây hàng cong vào lỗ nhỏ phía dưới Trực, giờ đây đã quen thuộc nhưng vẫn siết chặt và nóng bỏng như lửa.Phạch!– Á... a... Phúc...! Chết... chết tiệt... aa!Phúc không cho Trực kịp chuẩn bị, mà dập ngay từ đầu, cây hàng dài ngoằn và cong, mỗi cú đâm như móc vào sâu trong ruột, khiến Trực toát mồ hôi, cổ cong lại.Cùng lúc đó, Lộc bắt đầu nhún mông từ trên cao, đón lấy cây hàng của Trực mỗi khi anh vô thức thúc lên theo phản xạ khi bị Phúc đâm từ sau.Ba thân thể hòa làm một lần nữa, nhưng lần này là trên một mặt giường, tất cả ép xuống Trực, khiến anh không còn lối thoát.– Ưm... á... á... sâu... sâu quá... aa...– A... Trực... anh cứng... aa...!– Cứ rên đi, đừng nuốt lời gọi món đặc biệt...Phúc giữ chắc hai chân Trực, gồng hông, dập mạnh, sâu, liên hồi, khiến phần dưới của Trực như lún xuống, dịch trắng đục rỉ ra khỏi lỗ theo nhịp đâm.Lộc cũng liên tục ngồi xuống, nhấc lên, rên khẽ trong cổ, dịch nhầy từ lỗ nhỏ tràn ra bôi trơn cả phần gốc cây hàng của Trực, khiến âm thanh nhầy nhụa phát ra chóp chép... ọc ọc....Bạch! Bạch! Phạch!Ba âm thanh hoà vào nhau – trên, giữa, dưới – nồng nặc mùi da thịt và khoái cảm, không gian kín phòng trở thành một lò lửa nóng hầm hập.Trực cong người, rên gằn từng đợt.– A... a... Phúc... Lộc... tao... tao ra... ra nữa...!– Em cũng... aa... ra... aa!Lộc rùng mình xả xuống bụng Trực, còn Trực thì phun mạnh vào bên trong Lộc, dòng nóng tuôn ra ngập kín lỗ nhỏ khiến cậu phải co người lại.Ngay sau đó, Phúc dập thêm ba nhịp cuối thật mạnh, rồi gồng người, cây hàng giật mạnh trong lỗ Trực, xả trọn từng đợt đặc sệt vào bên trong anh, khiến bụng Trực phập phồng như dồn ép dòng dịch ra ngoài.Cả ba đổ người xuống, dính sát vào nhau. Lộc nằm trên, Trực ở giữa, Phúc chống tay giữ nhịp thở phía sau.Không ai nói gì, chỉ còn tiếng tim đập mạnh và da thịt dính nhau phát ra từng nhịp.Một lúc sau, Trực khẽ cười, miệng khô khốc nhưng giọng vẫn lạc quan:– Thôi... khỏi về luôn... lập giường riêng cho tôi ở đây đi...Phúc liếc sang, môi nhếch lên:– Giường thì có... nhưng phải trả đủ món đặc biệt mỗi ngày.Lộc ôm bụng, vẫn rên rỉ khe khẽ:– Chuyến này... đúng là... "toa cuối cháy máy"...Trực nằm thở dốc một lúc lâu, mồ hôi ướt sũng cả tóc mai, lồng ngực nhấp nhô không ngừng. Khi đã bình ổn, anh khẽ chống tay ngồi dậy, liếc nhìn Phúc và Lộc vẫn còn nằm lười biếng cạnh nhau, khoé miệng cong cong đầy thoả mãn.Anh rút từ túi quần ra một phong bì trắng, đặt lên bàn cạnh giường, vỗ nhẹ một cái như thói quen.– Thưởng nóng cho món đặc biệt hôm nay... đúng gu của tôi, vừa cay, vừa dai, vừa nóng hổi.Trực chỉnh lại áo sơ mi, cài từng nút chậm rãi, rồi quay lưng bước ra cửa. Trước khi đi, anh ngoái lại, ánh mắt vẫn ánh lên vẻ thèm thuồng:– Cứ giữ lửa thế này, tôi đặt bàn mỗi đêm luôn nha... Gặp lại sớm đấy, hai cậu chủ.Tiếng cửa khép lại. Mùi cơ thể Trực còn vương trong không gian – nồng nàn, đậm vị, như để lại lời hẹn không nói thành câu.Chương 22Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên cao, tiếng giày chạy bộ đã nhịp đều trên con đường nhỏ ven chợ.Phúc, như thường lệ, mặc mỗi chiếc quần thể thao bó sát, phô bày cơ bụng săn chắc và làn da ngăm rám nắng dưới ánh sáng mờ nhạt. Mồ hôi lấm tấm trên ngực, bắp tay gồng nhẹ mỗi lần sải chân, tạo nên một bức tượng sống động giữa phố phường tĩnh lặng.Từng nhịp chạy đều đặn, từng bước chân mạnh mẽ dứt khoát. Bóng dáng 1m85 cường tráng lướt qua đâu, ánh mắt đàn ông quanh đó đều bị hút chặt vào, vài người lén ngó từ trong cửa sổ, vài người giả vờ tưới cây, dắt chó, nhưng thực chất là dõi theo từng giọt mồ hôi lăn dài từ cổ xuống ngực Phúc.Một người đàn ông trẻ đứng ở trạm xe buýt gần đó, tay cầm ly cà phê nhưng ánh mắt chưa rời khỏi Phúc nửa giây, vô thức nuốt nước bọt khi thấy phần hông của cậu vặn mình trong từng bước chuyển, khiến mảnh vải mỏng ôm sát cong lên rõ rệt.– Mỗi sáng nhìn thấy cậu ấy là tỉnh hơn uống cả 3 ly espresso... – người đó thì thầm.Ở phía trong nhà, Lộc cũng vừa dậy, tóc còn hơi rối, mặc áo thun trắng ôm sát và quần short ngắn ngang đùi. Cậu nhanh tay dọn dẹp nhà cửa, soạn lại tủ nguyên liệu rồi xách giỏ đi chợ sớm, như một thói quen.Vừa bước ra cửa, cặp mông tròn trịa lắc nhẹ theo từng bước đi của cậu, khiến bác chủ nhà bên cạnh vừa mở cửa đã đứng khựng, ngó theo không chớp mắt.– Thằng nhỏ này... càng lớn càng... – ông lẩm bẩm rồi vội quay mặt đi, tay che miệng để khỏi thở gấp.Lộc ngoái đầu lại, mỉm cười chào.– Con chào bác. Hôm nay trời đẹp nhỉ?Nụ cười ấy, cặp mông ấy, làn da trắng mịn và vẻ lanh lợi sáng sớm như nắng ban mai khiến cả khu phố nhỏ như sống dậy, dù chỉ mới hơn sáu giờ sáng.Khi Lộc khuất bóng, Phúc cũng vừa kết thúc vòng chạy, đứng lại phía trước nhà, chống tay vào gối, mồ hôi rịn ra khắp người. Anh ngẩng đầu lên, hơi thở phập phồng, vô tình bắt gặp ánh mắt một người đàn ông xa lạ đang nhìn mình từ phía quán cà phê đối diện.Người đàn ông ấy gật nhẹ, cười – ánh nhìn không giấu nổi vẻ quan tâm. Phúc cũng chỉ gật đầu nhè nhẹ rồi bước vào nhà, không biết rằng có thể một món "đặc biệt" mới lại sắp được gọi tên vào 20h tối nay...Sau khi tắm rửa, Phúc thay chiếc áo ba lỗ trắng và quần jean rách gối, vác túi vải to bản rồi gọi lớn:– Lộc, đi thôi, ra chợ sớm kẻo hết thịt ba chỉ ngon.Lộc từ trong phòng bước ra, tóc đã chải gọn, áo sơ mi ngắn tay sơ vin một nửa, chiếc quần vải ôm sát hông và mông khiến người ta khó rời mắt.– Em biết rồi, em mang theo danh sách rồi nè.Cả hai đạp xe song song ra chợ. Trên đường đi, nhiều ánh mắt dõi theo. Hai chàng trai với vóc dáng nổi bật, người thì đen bóng rắn rỏi, người thì trắng trẻo lả lướt, mà ai nhìn cũng khó phân định rõ ai hấp dẫn hơn ai.Tới chợ, họ chia nhau ra: Phúc lo phần thịt cá, Lộc chọn rau củ, gia vị và mấy món tráng miệng. Người bán hàng đã quen mặt, mỗi lần thấy hai anh em là cười toe toét.– Hôm nay lại bán món đặc biệt hả Lộc?Lộc cười nhẹ, ánh mắt láu lỉnh:– Dạ... nếu có người gọi món thôi bác.Trên đường về, Phúc đạp xe thong thả, ánh nắng sáng chiếu xuống làm nổi rõ đường cong cơ bắp sau lớp áo mỏng dính. Lộc chạy bên cạnh, tay bám nhẹ vào yên sau xe Phúc, miệng cười cợt:– Hôm qua anh Trực... chơi dữ quá ha?Phúc bật cười khẽ:– Ờ, hôm qua "món" hơi nóng. Nhưng nhìn mặt ảnh lúc xong xuôi thì chắc ghiền thật rồi.Lộc nhướn mày, môi cong cong:– Ghiền món nào? Món em hay món anh?Phúc quay sang nhìn em mình một cái, rồi nheo mắt:– Cả combo. Nhưng hình như ảnh vẫn mê làm... nằm dưới với anh hơn.Lộc tặc lưỡi, ngồi thẳng dậy:– Ủa chứ bộ em không đủ làm ảnh thở không ra hơi hả?Phúc cười lớn:– Có, có chứ. Mà ảnh tham, ăn cả hai món cùng lúc mà.Cả hai phá lên cười. Một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, mang theo mùi chợ sáng – mùi hành, mùi thịt, mùi rau... và cả mùi kỳ vọng khó nói cho buổi tối sắp đến.Về tới nhà, họ bắt đầu sơ chế nguyên liệu, tay làm miệng vẫn nói không ngừng, chủ đề vẫn xoay quanh Trực – người khách đặc biệt gần đây, và cả ánh mắt lạ lẫm sáng nay nhìn Phúc từ quán cà phê bên kia đường.– Em nghĩ tối nay sẽ có khách mới đấy. Cái chú cà phê đó nhìn anh... như muốn ăn thịt sống.– Ăn được không là chuyện khác. Nhưng nếu gọi món đặc biệt thì... cũng nên chuẩn bị sẵn nước sốt mới đi ha?Lộc gật gù:– Em chọn sốt cay gừng sả, thơm, nóng, mạnh. Anh thì sao?Phúc liếc cậu, ánh mắt sâu hoắm:– Sốt mật ong... đặc sánh, thấm đậm từ từ. Ngọt trước cay sau.Hai anh em nhìn nhau, cùng cười.20 giờ hôm nay... lại có món mới chăng?Chương 23 – Vị khách lúc gần đóng cửaTiếng xào nấu, khói bếp và mùi thơm đặc trưng vẫn quấn lấy không gian nhỏ của quán cơm khi mặt trời vừa khuất sau những mái nhà. Như mọi ngày, từ 16h, khách đã lũ lượt kéo tới, đa phần là đàn ông – công nhân, bảo vệ, tài xế, thậm chí cả vài anh công an phường quanh khu vực. Họ ngồi chen chúc, ánh mắt không chỉ dán vào đĩa cơm sườn mà còn len lén trôi theo từng bước đi của hai ông chủ trẻ.Phúc hôm nay mặc áo ba lỗ màu xám đậm, hai cánh tay cơ bắp đẫm mồ hôi, gân xanh nổi rõ. Mỗi khi anh nghiêng người múc canh hay bưng mâm, chiếc quần thể thao mỏng lại kéo căng theo thân dưới rắn chắc, gợi lên những cái nuốt nước bọt khó kiềm.Lộc thì trái lại, áo sơ mi trắng được buộc hờ bên hông, phía sau dính lưng mồ hôi, làm bật lên đường cong cặp mông đẫy đà. Mỗi lần cúi xuống lau bàn hay đứng dọn đĩa, ánh nhìn của khách lại dồn dập hơn cơm.Quán bắt đầu thưa khách khi đồng hồ gần điểm 20h. Những người quen biết hoặc tò mò cố nán lại, chờ điều mà tấm biển treo lơ lửng suốt 4 năm qua vẫn hứa hẹn:"Món đặc biệt chỉ bán vào 20h."Gió chiều lùa qua, kéo theo tiếng động lạ nơi cửa quán. Một người đàn ông cao lớn, dáng phong độ, mái tóc điểm bạc gọn gàng, bộ đồng phục ngành được khoác ngoài áo sơ mi trắng tinh tươm. Cặp mắt sắc, sống mũi thẳng và khuôn hàm vuông toát lên sự nghiêm nghị nhưng hấp dẫn một cách lạ lùng.Ông dừng trước cửa, ánh mắt quét một vòng đầy chủ ý.Lộc là người nhìn thấy trước. Cậu khẽ khựng lại khi thấy sắc phục, nhưng khi ánh mắt người kia chạm vào mình – nhìn từ mặt, cổ xuống tận hông – Lộc chợt hiểu... đây không phải khách vãng lai."Chào chú." Lộc lên tiếng, nửa dè dặt, nửa chào mời. "Quán còn mấy phần cơm... chú dùng luôn hay... chờ món đặc biệt?"Người đàn ông mỉm cười rất nhẹ, nụ cười mà những người từng dưới quyền ông đều biết: một khi hiện ra, chắc chắn có chuyện đáng nhớ sẽ xảy đến."Anh Trực giới thiệu tôi đến," ông nói chậm rãi, giọng trầm đục như vang ra từ lồng ngực dày cộp. "Bảo món đặc biệt ở đây đáng để thử."Câu nói khiến Phúc – đang rửa tay trong bồn phía sau – hơi khựng lại. Anh quay đầu, ánh mắt lướt qua bờ vai rộng, thân hình vạm vỡ và cặp mắt từng trải đang dán vào em trai mình.Phúc biết ánh nhìn đó. Đó không phải sự tò mò. Đó là ánh nhìn của một kẻ từng cầm cương, từng được phục vụ, và giờ muốn sở hữu món đặc biệt theo cách riêng của mình.Phúc bước ra, lau tay bằng khăn bếp, rồi chậm rãi tiến đến. Anh nhìn người đàn ông từ đầu đến chân, cũng như cách ông ta đang đánh giá ngược lại."Chú tên gì?" – Phúc hỏi, giọng không có vẻ lễ độ."Đình." – người đàn ông đáp gọn – "Công an quận. 48 tuổi. Từng là cấp trên của Trực."Một nhịp im lặng.Rồi Đình bước thẳng vào bên trong quán, không cần mời. Đôi giày đen bóng gõ nhịp nặng nề trên nền gạch cũ. Lộc thoáng ngập ngừng, nhưng khi thấy ánh mắt anh trai gật nhẹ, cậu cầm theo một chiếc khay trống rồi đi theo.Cửa quán từ từ khép lại. Đèn ngoài hiên vụt tắt. Biển hiệu "Món đặc biệt chỉ bán vào 20h" lặng lẽ hắt bóng lên tấm cửa gỗ.Phía sau đó – những âm thanh khác sẽ vang lên. Không phải tiếng đũa va chạm hay tiếng ghế kéo lạch cạch, mà là những tiếng rục rịch, rên rỉ và va đập, trầm đục, dồn dập – dành riêng cho những kẻ được chọn.Đêm nay, món đặc biệt của quán sẽ dành cho một người từng ra lệnh – nhưng nay lại tự nguyện trở thành kẻ thưởng thức.Chương 24 – Cay nóng món đặc biệtCánh cửa quán vừa đóng lại, không gian lập tức chìm vào một thứ tĩnh lặng ẩm thấp, như thể thời gian đứng yên trong căn bếp còn thơm mùi cơm canh vừa cạn. Nhưng sâu phía sau quầy, nơi căn phòng nhỏ lót nệm và ánh đèn mờ dịu hơn, nhịp thở bắt đầu thay thế tiếng muỗng đũa.Phúc đứng sừng sững trước mặt người đàn ông từng giữ chức Trưởng Công an Quận – giờ đang ngồi trên nệm như một kẻ đến xin lửa. Mái tóc muối tiêu bóng mồ hôi, ve áo cảnh phục bung ra từ lâu, lồng ngực rám nắng của Đình vẫn căng ra đầy nam tính, nhưng ánh mắt đã thôi ra lệnh."Cởi ra đi." – Phúc nói, giọng thấp và trầm như tiếng gầm dưới ngực.Ông Đình nhìn Phúc một nhịp, rồi bắt đầu tháo thắt lưng, từng động tác chậm rãi. Quần được đẩy xuống, lưng ông ngả ra nệm, đôi chân rắn chắc tì vào mép sàn. Dưới ánh đèn vàng mờ, thân thể đàn ông ngoài bốn mươi vẫn còn phong độ, nhưng cũng đầy dấu ấn thời gian.Phúc quỳ xuống giữa hai chân ông, hai bàn tay thô ráp đặt lên đầu gối đối phương rồi miết dần vào đùi trong."Đây là lần đầu chú... nằm dưới?" – Anh hỏi, tay đã áp sát phần nhạy cảm đang nóng bừng của người đàn ông từng chỉ huy hàng chục người.Ông Đình gật nhẹ, hơi thở dồn dập. "Chưa từng... nhưng Trực nói... đáng để thử.""Vậy để tôi cho chú biết," – Phúc trầm giọng, ngón tay miết lên đầu khấc của ông, khiến cơ thể từng trải đó khẽ giật – "cay nóng là như thế nào."Anh cúi đầu xuống.Chóp chép.Đầu lưỡi Phúc liếm nhẹ lên phần đỉnh đã bắt đầu ươn ướt, rồi ngậm trọn xuống, sâu hơn một cách bất ngờ khiến ông Đình phải ngửa đầu, miệng bật ra tiếng rên nghèn nghẹn:"Ư... Phúc..."Anh hút mạnh, từng nhịp dồn ép, miệng kín khít, lưỡi lượn vòng bên trong khiến toàn bộ thân dưới ông Đình co giật theo từng đợt.Ọc ọc... chóp... chép...Âm thanh ướt át vang trong căn phòng chật, vang vọng như dội vào tai người đàn ông đang mất kiểm soát từng lớp kiềm chế đã xây dựng suốt đời.Phúc không dừng lại. Anh đẩy sâu hơn nữa, mũi gần chạm bụng dưới đối phương, đầu lưỡi ngoáy cuồng nhiệt khiến ông Đình phải chống tay vào tường, gân cổ nổi lên, mắt nhắm nghiền.Rồi bất ngờ... anh rút ra, nắm chặt lấy phần đang giật khẽ kia, nhổ vào đó một nhát dài, rồi đứng dậy."Tới giờ rồi," – anh thì thầm. – "Giờ chú nếm món chính."Ông Đình nằm ngửa, hai chân bị nâng lên gác lên vai Phúc. Tư thế hoàn toàn trần trụi. Ông đỏ mặt, nhưng không hề chống cự. Có thứ gì đó trong mắt ông – sự khao khát, lần đầu tiên được kéo khỏi khuôn mặt nghiêm nghị của người từng quen đứng trên tất cả.Phúc không chần chừ. Anh liếm sâu vào giữa hai bờ mông rắn chắc của người đàn ông lớn tuổi hơn, đầu lưỡi miết dài, mạnh, rồi đột ngột chọc sâu khiến ông giật nảy người."Á... ưm... trời..."Chóp chép... liếm... mút...Lưỡi Phúc điêu luyện như thể đang mời gọi, vừa tra tấn vừa dụ dỗ lỗ nhỏ đang dần hé mở. Ông Đình thở hổn hển, toàn thân đầm đìa mồ hôi.Rồi, khi lỗ nhỏ đã đủ trơn ướt, khi toàn thân đã căng cứng đến cực điểm – Phúc đặt đầu khấc của cây hàng mình vào, dí nhẹ.Một giây.Hai giây.Phạch.Cây hàng to lớn, cong mạnh mẽ ấy lấn vào, xé toang cảm giác an toàn trong ông Đình, khiến ông rướn người lên khỏi nệm."Á... Phúc... chậm... chậm chút..."Phúc cắm sâu từng phân, gồng bụng, tay giữ chặt chân đối phương, bắt đầu nhấp. Ban đầu là nhịp chậm rãi, rồi tăng dần, mạnh mẽ, có lực.Bạch... bạch... bạch bạch...Âm thanh thịt chạm thịt vang dội trong căn phòng nhỏ. Ông Đình không còn giữ nổi dáng vẻ cứng cỏi, tay túm ga nệm, miệng hé rên rỉ."Ư... á... sâu quá... Phúc... dừng một chút... ơ... không..."Phúc nghiến răng, đẩy sâu thêm một cú khiến đối phương cong người, mông bập mạnh vào đùi anh. Anh cúi người, ngậm lấy ngực ông, mút mạnh rồi cắn nhẹ."Chú không phải ra lệnh ở đây," – anh gằn từng tiếng. – "Ở đây, tôi là người quyết định tốc độ."Bạch bạch bạch!Từng cú thúc dập dồn, không ngơi nghỉ. Lỗ nhỏ của ông Đình co bóp theo từng nhịp ra vào, phát ra những âm thanh nhầy nhụa, ướt át.Bạch... ọc... bạch... chóp... bạch bạch...Toàn thân ông run bần bật. Cây hàng của ông đã rỉ dịch ra đầu, chưa chạm tay đã chuẩn bị vỡ tung.Phúc nhìn xuống, rồi bất ngờ rút ra một chút, chỉ để đầu khấc chạm lỗ nhỏ rồi nện lại cực mạnh.Phạch!"Á... á á á a!"Ông Đình cong người, phóng ra trắng xóa lên bụng mình trong khi Phúc vẫn chưa ngừng lại. Anh tiếp tục thúc sâu, mạnh hơn, hông vặn mạnh tạo từng cú xoáy.Bạch bạch bạch bạch!!"Phúc... dừng... không chịu nổi nữa..." – ông Đình thở gấp, nước mắt gần như rịn ra ở khóe mắt.Phúc cắm thật sâu, giữ nguyên tư thế rồi gồng bụng. Một dòng nóng hổi phóng sâu vào trong ông, lan thẳng đến tận ruột, khiến ông rùng mình, chân co giật.Cả căn phòng tràn ngập mùi mồ hôi, mùi nhục dục, và âm thanh thở dốc nặng nề của hai cơ thể đã hòa trộn vào nhau.15 phút sau.Ông Đình nằm nghiêng, lưng thấm ướt mồ hôi, toàn thân rã rời, miệng vẫn còn hé hở vì chưa thể thở đều lại.Phúc ngồi kế bên, rút khăn ấm lau nhẹ vùng đùi và bụng đối phương, không nói một lời.Ông quay sang, nhìn anh. Đôi mắt từng khắt khe giờ chỉ còn lại một thứ: tâm phục – khẩu phục."Trực... không nói sai," – ông thì thầm – "Món đặc biệt ở đây... đúng là khiến người ta không muốn ăn ở đâu khác nữa."Phúc chỉ cười nhẹ.....Phòng bên cạnh không rộng hơn là bao, nhưng ánh đèn được thay bằng sắc vàng ấm và dịu hơn. Mùi tinh dầu thoang thoảng hương cam và gừng, gợi nhớ đến một chén chè nóng sau bữa cơm đậm đà.Lộc ngồi sẵn bên mép giường, trên người chỉ còn chiếc áo thun trắng mỏng bó sát và một chiếc quần short ngắn chưa quá đùi. Cặp mông tròn đầy, trắng mịn ấy hằn rõ lên lớp vải mỏng như thách thức.Cửa vừa mở ra, Lộc ngước lên, ánh mắt không hề bất ngờ."Chắc chú còn bụng cho món tráng miệng?" – Cậu mỉm cười nhẹ, rướn người đứng dậy, bước về phía ông Đình đang cởi trần, lưng vẫn còn dấu móng tay của Phúc.Người đàn ông phong độ ấy không trả lời, chỉ bước thẳng tới, kéo Lộc sát vào lòng. Đôi tay to lớn ôm trọn eo cậu, vùi mặt vào hõm cổ trắng thơm."Ngọt thật... mùi này..." – Ông thì thầm, môi bắt đầu lướt lên cổ, ngực, rồi dừng lại ở vành tai, nơi Lộc rùng mình nhè nhẹ.Bàn tay ông luồn vào trong lớp áo, vuốt dọc lưng cậu, rồi tụ lại nơi hai mảnh mông căng mịn. Ông bóp lấy một bên – mịn, mềm, như vừa chín tới."Trái đào này... mọng quá..."Lộc không đáp, chỉ nghiêng đầu, chủ động áp môi mình lên ông. Nụ hôn ban đầu nhẹ, nhưng nhanh chóng chuyển thành thứ gì đó cháy bỏng.Chóp... mút... liếm...Ông Đình bế cậu lên giường, ép Lộc nằm ngửa, hai tay chống hai bên người. Chiếc áo bị kéo lên tận cổ, lộ ra làn da trắng như sữa, đầu ngực hồng hào đã cứng lại dưới ánh mắt đầy khao khát.Miệng ông ngậm lấy một bên, tay xoa nhẹ bên kia. Lộc bật ra tiếng rên khe khẽ, hai chân co lại, phần hông cử động theo bản năng.Ưm... a... chỗ đó...Ông Đình hôn dần xuống bụng, rồi bất ngờ kéo phăng chiếc quần mỏng xuống, để lộ cặp mông căng tròn lấp lánh ánh đèn.Ông xoay người Lộc lại, để cậu nằm sấp, rồi vén hai mông ra, đưa mặt xuống liếm dọc khe mềm.Chóp chép... liếm... chóp...Lưỡi ông già nhưng không chậm. Nó liếm thành hình vòng tròn quanh lỗ nhỏ, rồi bất ngờ ấn sâu vào, làm Lộc rướn hông lên, tay bấu vào nệm."Chú... a... sâu...""Yên nào," – ông trầm giọng – "tráng miệng thì phải chậm rãi."Lưỡi tiếp tục xoáy sâu, khiến nước nhờn trong lỗ nhỏ bắt đầu ứa ra. Khi Lộc bắt đầu run nhẹ vì không chịu nổi, ông mới dừng lại.Ông Đình đứng dậy, cây hàng đã dựng thẳng, vẫn rịn dịch đầu khấc sau lần trước. Không cần dạo nhiều nữa – ông chống tay lên giường, kéo mông Lộc lên cao, rồi đặt khấc vào lỗ đã trơn ướt.Một thoáng do dự. Rồi...Phạch.Đẩy một nhát sâu. Lộc cắn răng, hai tay ôm gối, mắt nhắm nghiền."Ngọt... thật ngọt... mềm như kẹo tan." – Ông Đình gằn từng tiếng, bắt đầu nhấp nhẹ, rồi tăng lực từng chút.Bạch... bạch... bạch bạch...Tiếng mông va vào nhau vang lên đều đặn, lúc nhanh lúc chậm, như nhịp nhai một món tráng miệng vừa dẻo vừa mềm."Ưm... ưm... á... chỗ đó... aa... sâu..." – Lộc rên rỉ, giọng run run vì khoái cảm trào lên từng cơn.Ông Đình giữ chặt hông cậu, đẩy mạnh vào những điểm sâu nhất, khiến từng cú thúc như chạm tận ruột. Mỗi lần rút ra, ông đều liếm nhẹ vào lưng Lộc, khiến toàn thân cậu run bắn.Bạch bạch... chóp... phạch... bạch!"Lộc... lỗ nhỏ của em... hút chặt quá... dính lấy chú rồi..." – Ông rên khẽ, thúc mạnh, khiến Lộc cong người, mông dội ngược lên như mời gọi."Chú... aa... cứ làm đi... em... muốn chú ăn hết luôn..."Phạch! Phạch! Phạch!Lúc này, cây hàng dập mạnh không ngừng, thân thể ông phủ hoàn toàn lên người Lộc, mồ hôi nhỏ giọt lên lưng cậu, lẫn vào những tiếng thở gấp.Rồi, chỉ vài cú cuối cùng thật mạnh...Bạch! Bạch! Bạch! Phạch!Ông cắm thật sâu, giữ chặt, rồi gầm lên. Một dòng nóng hổi bắn sâu vào trong, khiến Lộc rên vỡ tiếng, toàn thân co giật.Họ nằm đè lên nhau, dính chặt bằng mồ hôi, tinh dịch và thứ gì đó còn dư lại trong nhịp tim.5 phút sau.Lộc gối đầu lên tay ông Đình, miệng vẫn còn hé. Ông hôn nhẹ lên trán cậu, thì thầm:"Cay – rồi ngọt... trọn vẹn thật đấy."///...Chương 25 – Tàu đêm 20h, ba toa nóng bỏngCăn nhà nhỏ phía sau quán cơm đã tắt đèn ngoài. Nhưng bên trong, ánh sáng vàng nhàn nhạt vẫn rọi lên làn da trần mướt mồ hôi, phản chiếu ánh mắt say mê của ba người đàn ông không còn khái niệm thời gian.Lộc nằm rũ người trong vòng tay ông Đình, lỗ nhỏ vẫn còn co rút nhẹ sau lần phóng bên trong. Cậu lim dim định thiếp đi, nhưng một cái bế bất ngờ từ ông khiến cậu khẽ bật tiếng:"Ơ... chú?"Ông Đình không đáp. Ông đứng dậy, bế gọn Lộc trên tay như ôm một món đồ quý giá, rồi xoay người đi ra khỏi phòng, thẳng hướng về phòng kế bên – nơi Phúc đang đứng trần trụi, lưng đầy mồ hôi và "cây hàng" dựng thẳng như chờ lệnh.Phúc liếc qua, hiểu ngay. Không hỏi, không nói, chỉ lùi lại một bước, giường kêu một tiếng cọt kẹt như chào đón.Ông Đình đặt Lộc xuống giữa nệm, lật cậu lại nằm sấp, hai tay kéo mông cậu lên như vén vạt bánh. Lộc chẳng phản kháng, chỉ ngoái đầu nhìn ông, đôi mắt ươn ướt ánh nước."Chú... muốn em nữa à...?" – Cậu thì thầm, nhưng câu trả lời là tiếng liếm khe khe, rồi...Phạch!Cây hàng ông Đình lại cắm vào lỗ nhỏ ẩm ướt kia, lần này không cần chờ. Ông bắt đầu nhấp đều, giữ cặp mông tròn chặt trong tay. Mỗi cú thúc như một nhịp tàu rung chuyển, nóng bỏng và mạnh mẽ.Bạch... bạch... bạch...Từ phía sau, Phúc không đứng yên lâu. Anh trèo lên giường, quỳ gối phía sau ông Đình. Ánh mắt anh dán chặt vào cái lỗ nhỏ đang co giật giữa hai mông đầy đặn và rắn chắc của người đàn ông phong độ.Một tay tách mông ông ra, tay còn lại cầm "cây hàng" to và cong, nhấn nhẹ vào khe."Chú à... chuyến tàu đêm nay đủ ba toa chưa?"Ông Đình thở gấp, nhưng vẫn còn sức để đáp:"Phúc... cậu lên đi... đẩy mạnh vào... chuyến này phải đủ tốc lực..."Phúc không chờ thêm. Anh ấn đầu khấc vào, cảm nhận sự co siết của lỗ nhỏ từng chịu mình vài giờ trước. Vẫn nóng, vẫn khít, nhưng lần này còn có chút khác – như một ga trung chuyển đầy ham muốn.Phạch!
Ư...h!! – Ông Đình rên khẽ, thân thể căng cứng. Phúc rướn người tới, đè ép toàn bộ chiều dài vào trong.Lúc này, hình thể ba người xếp chồng thành một dãy: Lộc ở dưới cùng, cong lưng đón lấy từng cú thúc của ông Đình. Ông nằm giữa, mồ hôi ướt lưng, rên rỉ từng đợt vì "món cay" phía sau. Còn Phúc – như đầu máy của đoàn tàu – đẩy đều, đẩy sâu, truyền lực qua từng người.Bạch bạch bạch! Phạch! Bạch bạch!Nhịp nhấp bắt đầu nhanh hơn, nhịp nhàng như bánh xe rít trên đường ray. Tiếng rên trộn lẫn:"Ư... á... aa... sâu... sâu quá..." – Lộc cắn gối, tay bấu giường.
"Chặt... nóng... chặt quá..." – Ông Đình nghiến răng, bị kẹp cả hai phía.
"Lỗ của chú... vẫn ngon lắm..." – Phúc gầm nhẹ, cắm thật sâu.Chóp chép... bạch bạch... phạch phạch...Tiếng ướt át vang lên từ cả hai lỗ nhỏ, dịch trơn bôi khắp thân "cây hàng", khiến chuyển động càng dễ dàng mà cuồng nhiệt hơn. Cơ thể ông Đình như trạm trung chuyển: từ trên nhận lực đẩy, từ dưới dập tới. Lưng ông gồng cứng, cơ bụng nổi cuồn cuộn, chịu đựng khoái cảm dồn dập từ cả hai phía."Không chịu... aa... nữa... chú sắp..." – Ông Đình gào khẽ.Phạch phạch phạch! Bạch!Ông thúc mạnh thêm vài cái, rồi ghì sát hông Lộc, rút ra và phun lên lưng cậu – dòng trắng nóng vẽ thành vệt dài từ eo tới cổ.Ngay lập tức, Phúc túm eo ông Đình, dập thêm ba cú cực mạnh:Phạch! Phạch! Phạch!"A...aa... Phúc...!" – Ông gập người, rồi cũng không chịu nổi, phun đầy trong cơn run rẩy, lỗ nhỏ siết mạnh lấy "cây hàng" vẫn còn cắm trong.Một nhịp sau, cả ba đổ người xuống giường, dính chặt mồ hôi, tinh dịch và dư âm.Phúc vòng tay ôm ông Đình từ sau, còn ông thì siết Lộc vào ngực. Ba toa tàu đêm nằm im sau chuyến chạy dài, chỉ còn tiếng thở khàn và vài tiếng cười khẽ giữa thân mật.Căn phòng dần lắng xuống. Chỉ còn tiếng quạt máy xoay lạch cạch trong hơi ẩm và mùi mồ hôi, tinh dịch còn chưa kịp nguội. Ba thân thể đàn ông nằm lẫn vào nhau, vắt kiệt sức sau đêm "chạy tàu" đầy khói lửa.Ông Đình gác tay lên ngực, mắt lim dim như đang nghiền ngẫm dư vị. Giữa ngực ông vẫn còn vương mồ hôi của Phúc, còn dưới bụng thì lưng trần mềm mại của Lộc thở đều đều trong nửa mê nửa tỉnh."Khéo hai đứa làm chú chệch cả đường ray rồi..." – ông khẽ cười, giọng trầm trầm vang lên, nặng cả sự thỏa mãn lẫn... hứa hẹn.Phúc dựa vào đầu giường, đang châm điếu thuốc, nghe thế bèn liếc mắt nhìn ông:"Chệch đường rồi thì còn quay lại được không, chú?""Còn chứ." – Ông xoay đầu, ánh mắt đậm đặc ý vị. – "Lần sau chú rủ thêm người. Đường dài phải đủ toa..."Lộc cựa nhẹ, mặt vẫn úp vào bụng ông, rên một tiếng khe khẽ như mèo. "Chú đừng hứa miệng... người sau đến mà không lịch sự như chú, bọn con không tiếp đâu."Ông Đình bật cười khẽ, rồi ngồi dậy. Thân thể ông dày chắc, những vết hằn từ đêm nay còn vương rõ trên lưng, đặc biệt là phía sau – nơi Phúc để lại dấu ấn sâu nhất. Ông chậm rãi mặc quần, kéo áo sơ mi trắng ra từ túi xách.Rồi trước khi rời khỏi phòng, ông quay lại, bước đến cạnh bàn nhỏ nơi đặt hộp khăn giấy và lọ nước thơm. Từ trong ngực áo, ông rút ra một chiếc phong bì dày, đặt xuống mặt bàn như không muốn gây tiếng động.Trên phong bì, chỉ viết vỏn vẹn hai chữ nắn nót: "Cảm ơn."Ông quay người, nhưng chưa đi vội. Lại nhìn Phúc – người đàn ông cao lớn đang khoác hờ khăn tắm – bằng ánh mắt nghiêm mà thân:"Lần sau, chú sẽ đặt trước. Món nóng, món ngọt, và... cả toa giữa. Nhớ giữ đúng giờ tàu chạy."Phúc nheo mắt, gật đầu thay cho lời hứa.Ông Đình đi qua cửa, để lại cánh cửa khép hờ và ánh sáng lờ mờ lùa vào. Trong ánh sáng đó, chiếc phong bì trắng nằm yên lặng như một phần tất yếu của "quán cơm đặc biệt", mang theo giá trị không chỉ là tiền bạc mà còn là lời xác nhận: món ăn đêm nay, quá ngon – quá nhớ – và nhất định phải quay lại.
Ư...h!! – Ông Đình rên khẽ, thân thể căng cứng. Phúc rướn người tới, đè ép toàn bộ chiều dài vào trong.Lúc này, hình thể ba người xếp chồng thành một dãy: Lộc ở dưới cùng, cong lưng đón lấy từng cú thúc của ông Đình. Ông nằm giữa, mồ hôi ướt lưng, rên rỉ từng đợt vì "món cay" phía sau. Còn Phúc – như đầu máy của đoàn tàu – đẩy đều, đẩy sâu, truyền lực qua từng người.Bạch bạch bạch! Phạch! Bạch bạch!Nhịp nhấp bắt đầu nhanh hơn, nhịp nhàng như bánh xe rít trên đường ray. Tiếng rên trộn lẫn:"Ư... á... aa... sâu... sâu quá..." – Lộc cắn gối, tay bấu giường.
"Chặt... nóng... chặt quá..." – Ông Đình nghiến răng, bị kẹp cả hai phía.
"Lỗ của chú... vẫn ngon lắm..." – Phúc gầm nhẹ, cắm thật sâu.Chóp chép... bạch bạch... phạch phạch...Tiếng ướt át vang lên từ cả hai lỗ nhỏ, dịch trơn bôi khắp thân "cây hàng", khiến chuyển động càng dễ dàng mà cuồng nhiệt hơn. Cơ thể ông Đình như trạm trung chuyển: từ trên nhận lực đẩy, từ dưới dập tới. Lưng ông gồng cứng, cơ bụng nổi cuồn cuộn, chịu đựng khoái cảm dồn dập từ cả hai phía."Không chịu... aa... nữa... chú sắp..." – Ông Đình gào khẽ.Phạch phạch phạch! Bạch!Ông thúc mạnh thêm vài cái, rồi ghì sát hông Lộc, rút ra và phun lên lưng cậu – dòng trắng nóng vẽ thành vệt dài từ eo tới cổ.Ngay lập tức, Phúc túm eo ông Đình, dập thêm ba cú cực mạnh:Phạch! Phạch! Phạch!"A...aa... Phúc...!" – Ông gập người, rồi cũng không chịu nổi, phun đầy trong cơn run rẩy, lỗ nhỏ siết mạnh lấy "cây hàng" vẫn còn cắm trong.Một nhịp sau, cả ba đổ người xuống giường, dính chặt mồ hôi, tinh dịch và dư âm.Phúc vòng tay ôm ông Đình từ sau, còn ông thì siết Lộc vào ngực. Ba toa tàu đêm nằm im sau chuyến chạy dài, chỉ còn tiếng thở khàn và vài tiếng cười khẽ giữa thân mật.Căn phòng dần lắng xuống. Chỉ còn tiếng quạt máy xoay lạch cạch trong hơi ẩm và mùi mồ hôi, tinh dịch còn chưa kịp nguội. Ba thân thể đàn ông nằm lẫn vào nhau, vắt kiệt sức sau đêm "chạy tàu" đầy khói lửa.Ông Đình gác tay lên ngực, mắt lim dim như đang nghiền ngẫm dư vị. Giữa ngực ông vẫn còn vương mồ hôi của Phúc, còn dưới bụng thì lưng trần mềm mại của Lộc thở đều đều trong nửa mê nửa tỉnh."Khéo hai đứa làm chú chệch cả đường ray rồi..." – ông khẽ cười, giọng trầm trầm vang lên, nặng cả sự thỏa mãn lẫn... hứa hẹn.Phúc dựa vào đầu giường, đang châm điếu thuốc, nghe thế bèn liếc mắt nhìn ông:"Chệch đường rồi thì còn quay lại được không, chú?""Còn chứ." – Ông xoay đầu, ánh mắt đậm đặc ý vị. – "Lần sau chú rủ thêm người. Đường dài phải đủ toa..."Lộc cựa nhẹ, mặt vẫn úp vào bụng ông, rên một tiếng khe khẽ như mèo. "Chú đừng hứa miệng... người sau đến mà không lịch sự như chú, bọn con không tiếp đâu."Ông Đình bật cười khẽ, rồi ngồi dậy. Thân thể ông dày chắc, những vết hằn từ đêm nay còn vương rõ trên lưng, đặc biệt là phía sau – nơi Phúc để lại dấu ấn sâu nhất. Ông chậm rãi mặc quần, kéo áo sơ mi trắng ra từ túi xách.Rồi trước khi rời khỏi phòng, ông quay lại, bước đến cạnh bàn nhỏ nơi đặt hộp khăn giấy và lọ nước thơm. Từ trong ngực áo, ông rút ra một chiếc phong bì dày, đặt xuống mặt bàn như không muốn gây tiếng động.Trên phong bì, chỉ viết vỏn vẹn hai chữ nắn nót: "Cảm ơn."Ông quay người, nhưng chưa đi vội. Lại nhìn Phúc – người đàn ông cao lớn đang khoác hờ khăn tắm – bằng ánh mắt nghiêm mà thân:"Lần sau, chú sẽ đặt trước. Món nóng, món ngọt, và... cả toa giữa. Nhớ giữ đúng giờ tàu chạy."Phúc nheo mắt, gật đầu thay cho lời hứa.Ông Đình đi qua cửa, để lại cánh cửa khép hờ và ánh sáng lờ mờ lùa vào. Trong ánh sáng đó, chiếc phong bì trắng nằm yên lặng như một phần tất yếu của "quán cơm đặc biệt", mang theo giá trị không chỉ là tiền bạc mà còn là lời xác nhận: món ăn đêm nay, quá ngon – quá nhớ – và nhất định phải quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com