Quan Com Sinh Doi
Chương 31 – Món ăn dành riêng cho thực khách quenGần 20h, quán sắp đóng cửa thì Minh quay lại.Vẫn chiếc áo thun ôm sát, vẫn bờ vai dày và bắp tay nổi rõ gân, nhưng lần này, ánh mắt hắn chứa một loại quyết tâm. Không phải sự thách thức như lần đầu, mà là... thèm thuồng.Lộc đón khách bằng nụ cười lịch sự. Phúc từ trong bếp bước ra, mắt chỉ lướt qua Minh một lần, rồi quay lưng."Còn một bàn trống." – Lộc nói nhỏ, như mời như đón.Minh ngồi xuống, nhấp ngụm trà, chờ. Từ 19h45 đến đúng 20h, không gian quán như chậm lại. Mọi âm thanh nhường chỗ cho sự im lặng hàm ý.Phúc ra hiệu. Minh đứng dậy, theo anh vào căn phòng nhỏ quen thuộc sau bếp.Trong phòng, ánh đèn vàng dịu hơn mọi hôm. Không gian sạch sẽ, vắng tiếng động. Phúc ngồi xuống ghế gỗ, hai tay đặt lên đùi, cặp chân mở vừa đủ. Anh ngẩng lên, nhìn Minh:"Hôm nay anh muốn gì?"Minh đóng cửa, khóa lại. Tiếng tạch vang khẽ."Tôi muốn... ăn trên người cậu." – Giọng hắn trầm, như thể nén lại một ham muốn mãnh liệt. – "Nhưng cậu phải ngồi yên. Không cử động. Tôi là người thưởng thức."Phúc không gật, không lắc. Chỉ chậm rãi cởi áo.Làn da ngăm bóng mồ hôi nhẹ, từng múi cơ rắn rõ trên bụng và ngực. Đùi to, lưng rộng, và cây hàng cong dài đang dần dựng lên dưới lớp quần thô.Minh tiến đến, quỳ xuống trước mặt Phúc.Không vội vàng, hắn đưa hai tay vuốt dọc đùi đối phương, ngửa đầu ngắm thân hình toát ra sức mạnh tĩnh lặng kia. "Cậu không làm gì. Để tôi tự 'ăn'."Rồi Minh cúi xuống, dùng miệng chạm vào đầu "cây hàng" cong cứng, nơi đang nhô lên rõ rệt dưới lớp quần. Hắn rút khóa kéo, kéo quần xuống, để thứ ấy bật ra, giương cao, nóng rực."Chà..." – Minh rùng mình. – "Vẫn như hôm qua, thậm chí... cứng hơn."Hắn hít một hơi sâu, rồi bắt đầu nuốt vào – từ từ – từng đoạn, từng nhịp, đầy cẩn thận."Chóp chép... ực..."Tiếng môi va vào thân thịt vang rõ trong căn phòng im lặng. Mắt Phúc nhắm hờ, lồng ngực chỉ hơi phập phồng, đúng như yêu cầu: anh ngồi yên. Tay đặt trên thành ghế, không chạm vào người đang cúi gập trước mình.Minh ngậm sâu hơn, cổ họng bắt đầu nghẹn lại. Hắn rướn người, nuốt trọn thêm một đoạn, hai tay giữ lấy bắp đùi cứng như đá của Phúc."Ọc... ọc... chóp... ực..."Nước miếng bắt đầu rịn ra khóe miệng. Gương mặt hắn đỏ bừng, mồ hôi túa ra trán. Nhưng ánh mắt vẫn là ánh mắt của một kẻ thưởng thức – chứ không phục tùng.Rút ra – lại đẩy vào."Ực... chóp chép... bạch..."Đôi môi hắn dính nước, cằm bóng loáng. Phúc bắt đầu thở sâu hơn. Tuy anh không cử động, nhưng cây hàng trong miệng Minh ngày càng cứng, như một phản xạ tự nhiên.Minh rút miệng ra. Một sợi nước dính từ môi hắn kéo dài xuống đầu khấc. Hắn ngửa đầu thở mạnh, rồi... tự ngồi lên.Không nói một lời, Minh chống hai tay vào đùi Phúc, hạ mông xuống đúng vị trí. "Lỗ nhỏ" của hắn chạm đầu "cây hàng", chỉ khẽ ấn đã khiến cả cơ thể run lên."Phạch..."Tiếng xuyên vào dứt khoát. Minh ngửa đầu rên khẽ:"Á..."Rồi hắn nhấn hông. Từng chút một, tự nuốt trọn toàn bộ chiều dài ấy vào bên trong mình.Không ai nói gì. Chỉ có tiếng va chạm da thịt, tiếng thở gấp, tiếng cọ sát âm ấm giữa lỗ nhỏ đang siết chặt và cây hàng thô to, cứng rắn như muốn phá vỡ thành bụng."Ư... hừm... sâu quá..."Minh thở khò khè, hai tay chống ngực Phúc để giữ thăng bằng. Cơ thể hắn – dù là PT chuyên nghiệp – vẫn đang run rẩy vì thứ đang xuyên thẳng vào bên trong.Hắn bắt đầu nhấp."Phạch... phạch... bạch..."Từng cú đẩy xuống khiến đùi Minh rung nhẹ, mồ hôi chảy dọc cột sống. Phúc vẫn ngồi yên, thở mạnh, để mặc đối phương dập xuống cây hàng của mình như thể chính Minh mới là người cần món này nhất."Ư... hừ... Phúc... sâu quá... Tôi sắp..."Phúc mở mắt, đặt nhẹ một tay lên hông Minh – không để kéo, mà là giữ thăng bằng."Xuống hết đi." – Anh nói nhỏ.Minh siết răng, dập mạnh thêm vài nhịp. "Lỗ nhỏ" nuốt trọn từng phân, co giật từng đợt. Cơ thể hắn bắn ra, chất trắng văng lên bụng Phúc.Cùng lúc đó, Phúc siết hông Minh, đẩy lên một lần cuối. "Cây hàng" giật mạnh, rồi tuôn ra nóng rực bên trong.Minh khựng lại vài giây trên người Phúc, thở như đứt hơi. Rồi hắn rút ra, khẽ nhăn mặt.Vẫn quỳ xuống, Minh nhìn lên:"Cậu thật sự là... thứ mà dân gym như tôi phải kính nể."Phúc không nói. Anh kéo lại quần, đứng lên, để lại một chiếc khăn sạch cho đối phương.Minh lau người, mặc áo, lấy từ túi ra một phong bì:"Lần này nhiều hơn. Vì cậu ngồi yên nhưng khiến tôi như phát điên."Anh đặt phong bì lên bàn, mỉm cười:"Chắc chắn tôi sẽ còn quay lại. Và lần sau... tôi sẽ ăn nhiều hơn nữa."Chương 32 – Người quen lúc nửa đêmĐêm đó, quán cơm im lặng từ rất sớm. Đã gần 23h, Phúc đang dọn lại bếp, Lộc thì kiểm kê vài thứ cuối ngày.Đèn ngoài đã tắt một nửa. Gió thổi lùa qua khe cửa, mang theo mùi ẩm lạnh của đất. Không ai ngờ lúc này lại có khách.Tiếng gõ cửa vang lên, ba nhịp nhẹ.Lộc ra mở. Ánh đèn vàng bên ngoài hắt lên gương mặt của người đàn ông đang đứng lặng trước cửa – cao lớn, vạm vỡ, mái tóc hoa râm được cắt gọn, ánh mắt sâu và điềm tĩnh.Là Bác Hai.Lộc khựng lại một giây, nhưng rồi nép sang bên:"Bác vào đi..."Bác Hai bước vào. Ông mặc áo sơ mi kẻ, quần tây sẫm, thắt lưng da bản lớn. Dáng đi chậm rãi, vai nặng, cổ tay vẫn còn mang dấu của người lao động tay chân.Phúc ngẩng lên, nhìn thoáng. Không nói gì.Bác Hai không hỏi han gì, chỉ im lặng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ quen thuộc, bàn mà chỉ khách đặc biệt mới dùng. Ông rút một bao thuốc từ túi áo, đặt lên mặt bàn gỗ, nhưng không hút.Ánh đèn trong phòng hắt xuống mặt ông, hằn rõ từng nếp nhăn ở khóe mắt – không chỉ là dấu tuổi tác, mà còn là thứ gì đó âm ỉ, nén lại suốt nhiều năm."Lâu rồi bác không ghé." – Lộc nói nhỏ.Bác Hai gật khẽ. Ông đưa mắt nhìn cả hai người:"Giờ này... còn món đặc biệt không?"Cả căn phòng như lặng đi một nhịp. Phúc nhìn thẳng vào bác, ánh mắt bình tĩnh, không né tránh."Còn." – Anh đáp.Căn phòng phía sau bếp được mở lại. Mùi tinh dầu thoảng nhẹ. Đèn mờ. Cửa đóng lại, tách biệt khỏi tiếng gió ngoài kia.Phúc đứng thẳng người, cơ bắp dưới làn áo đen bó sát nổi lên rõ từng đường. Anh không cởi vội, chỉ nhìn bác:"Bác muốn món nào?"Bác Hai chống tay lên thành ghế, nhìn Phúc từ đầu đến chân như đang đánh giá lại một tác phẩm cũ từng chạm tay qua."Bác nhớ mùi vị lần trước." – Ông nói. – "Món nóng, ăn trực tiếp, và phải... chắc."Phúc gật đầu, tháo nút áo từng cái. Ngực anh lộ ra, dày và nặng. Quần được kéo xuống, để lộ thân hình căng tràn sức sống của một người đàn ông đang tuổi sung mãn.Ông ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn, ngửa mặt lên nhìn thân thể đứng trước mặt mình."Cởi hết." – Bác Hai ra lệnh.Phúc làm theo, không biểu cảm. Khi anh đứng trần trụi trước ông, dáng người to khỏe với "cây hàng" đã nửa cứng, ông mỉm cười nhếch môi:"Giống hệt cha mày hồi trẻ..."Không có màn dạo đầu dài dòng.Bác Hai chống ghế, ngửa lưng, ngồi yên như một thực khách chờ món bưng đến tận miệng. Phúc bước tới, đặt một chân lên ghế, giữ lấy bờ vai bác, rồi ấn nhẹ đầu khấc chạm vào môi ông."Chóp..."Bác mở môi, lưỡi đón lấy đầu khấc như một phản xạ đã quen. Hơi nóng tỏa ra, môi lưỡi ông già nhưng thành thạo, mút mạnh – rồi lại nuốt sâu thêm từng phân."Chóp chép... ực... ọc..."Phúc khẽ nhíu mày, thở ra một tiếng. Anh giữ tay sau gáy bác, đẩy thêm chút nữa."Phạch..."Cả thân "cây hàng" được nhét sâu vào cổ họng ông. Bác Hai ho nhẹ, nhưng vẫn giữ đầu, không rút ra.Lưỡi ông xoay nhẹ, vòm miệng bóp chặt lấy thân thịt – từng động tác gợi cảm không ngờ với một người đàn ông đã quá nửa đời."Ưm... chóp... chép..."Tay bác đặt lên đùi Phúc, xoa chậm như người nếm vị. Phúc nhắm mắt lại. Cảm giác ấy – một người lớn từng quen thuộc cơ thể anh, đang "ăn" lại món cũ, trong yên lặng – khiến bụng dưới anh co thắt từng cơn.Bác nhả ra, ngước mắt lên:"Lên giường. Giờ bác ăn món chính."Trên giường, Phúc là người nằm trên, hai tay anh chống vào đệm, nâng cả thân hình cơ bắp. Bác Hai nằm dưới, đùi mở ra, "lỗ nhỏ" hé nhẹ như chờ đón.Phúc đẩy hông, ấn mạnh."Phạch!""Ư... a..."Cả thân dài cứng đâm vào bên trong ông. Cơ thể bác giật nhẹ. Nhưng rồi quen dần, đón lấy từng cú nhấp nặng nề."Phạch... bạch... bạch..."Phúc không nói gì. Chỉ cúi xuống, hai tay chống giường, cơ bụng siết lại, từng cú đẩy vào sâu đến tận gốc.Bác Hai thở mạnh, tay bấu ga giường. Mồ hôi đầm đìa. "Lỗ nhỏ" của ông giật từng cơn, hút chặt lấy "cây hàng" to lớn như muốn giữ nó lại mãi bên trong."Ư... hừ... nhanh hơn đi... Phúc..."Anh làm theo. Nhịp dập tăng, gân tay nổi rõ, mồ hôi rơi từng giọt."Phạch... phạch... bạch bạch bạch...!"Cao trào ập đến. Bác rên khàn:"Phúc... bác ra... rồi..."Phúc cũng siết mạnh hông, đâm một cú sâu nhất, rồi tuôn ra nóng rẫy trong bụng ông, khiến bác cong người lên thở dốc.Bóng đèn vàng trong phòng vẫn còn sáng. Lộc đã đi lên phòng trên. Không ai nhắc nhở gì, như thể trong ngôi nhà này, chuyện đêm muộn ấy vốn chẳng lạ lẫm.Bác Hai rửa mặt bằng khăn ấm, để lộ gò má rám nắng và đôi mắt đỏ hoe một chút vì mệt. Nhưng sau khi ngồi nghỉ chưa đầy mười phút, ông đứng dậy, nhìn Phúc – lúc này đã mặc lại chiếc quần lửng, áo vẫn chưa cài hết cúc – rồi trầm giọng ra lệnh:"Ra ngồi ghế. Không được nói gì. Tối nay, bác muốn tự tay ăn hết món."Phúc không hỏi lại. Anh bước tới, kéo ghế bành gỗ từ góc phòng ra giữa. Rồi anh ngồi xuống, thả lưng tựa vào, chân mở rộng, "cây hàng" bên trong quần đã bắt đầu nhúc nhích sống dậy, như hiểu rõ bản năng quen thuộc sắp được dùng đến.Bác Hai cởi thắt lưng, tháo nút áo, rồi từ từ tụt chiếc quần vải xuống. Ông không mặc đồ lót. "Lỗ nhỏ" phía sau lộ ra, đỏ hồng và đã được làm ướt từ lượt trước.Ông quay lưng lại với Phúc, đặt một chân lên nệm ghế, rồi chân còn lại. Ông hơi khom người, tay bấu hai tay ghế, rồi từ từ hạ mông xuống, nhắm chuẩn ngay đầu khấc đã dựng cứng bên dưới."Phạch..."Chỉ vừa chạm đầu, "lỗ nhỏ" của bác đã tự mở ra nuốt lấy. Cảm giác ấy khiến cả hai cùng hít vào một hơi.Phúc ngửa đầu ra sau, cắn chặt răng. Ông già này – dù thân quen đến mức thuộc lòng – vẫn khiến cơ thể anh phản ứng đầy bản năng."Ưm... a..."Bác Hai tiếp tục hạ mông. Từng phân "cây hàng" của Phúc chìm vào trong bụng ông, kéo theo tiếng chép nhè nhẹ, ướt át giữa đêm khuya yên lặng."Ọc... phạch... ọc..."Khi đã nuốt trọn, ông dừng lại vài giây, run nhè nhẹ, rồi bắt đầu di chuyển. Ông chống hai tay vào đùi Phúc, mông bắt đầu nhấp lên xuống – chậm, chắc, và nặng nề."Phạch... bạch... bạch..."Phúc ngồi im theo đúng yêu cầu. Tay đặt hai bên ghế, gồng bụng giữ lực. Cơ bắp anh nổi gân, cơ thể bị bọc chặt bởi thân thể nặng nề của người đàn ông đang cưỡi trên mình."Ư... hừm... chặt... như lần đầu..."Giọng bác Hai khàn đi. Ông bắt đầu tăng nhịp, mông nhấc lên rồi dập xuống mạnh hơn, tiếng da thịt va nhau vang rền:"Bạch! Bạch! Phạch! Phạch!"Cơ thể ông đổ mồ hôi, ướt lưng, nhỏ giọt xuống ngực Phúc. Mỗi cú nhún khiến "cây hàng" trong ông chạm sâu hơn, làm "lỗ nhỏ" co giật liên hồi.Phúc nhắm mắt lại. Nhưng thân thể thì không thể dửng dưng – "cây hàng" ngày càng căng phồng, mạch máu giật mạnh trong làn da nóng rực.Bác Hai rên:"Ư... ưh... bác sắp... nữa rồi..."Phúc gầm khẽ trong cổ họng. Hai tay anh cuối cùng cũng nhấc lên, giữ chặt lấy eo bác, rồi đẩy hông mạnh lên, giúp cho từng cú giáng càng sâu hơn, mạnh hơn."Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch!!"Cả ghế lắc nhẹ. Cơ thể ông run lên, "lỗ nhỏ" siết chặt lấy thân thịt Phúc, rồi rụng xuống cao trào trong tiếng rên đầy mãn nguyện.Phúc cũng không kìm được. Anh đẩy thêm hai cú, rồi bắn thẳng vào trong, nóng rực, kéo dài, làm bác khựng người trong vài giây, đầu cúi xuống, mồ hôi nhỏ giọt từng nhịp theo hơi thở gấp.Một lúc lâu sau, bác mới từ từ đứng dậy khỏi người Phúc. Dịch thể trào ra từ giữa hai đùi ông, ấm nóng và đặc sệt. Ông khẽ rùng mình, lấy khăn lau sơ qua.Phúc vẫn ngồi im trên ghế, mồ hôi lấp lánh trên ngực, hơi thở còn nặng.Bác Hai mặc lại quần áo, rồi quay lại, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Phúc."Bác no rồi."Ông rút thêm một phong bì khác, đặt xuống bàn:"Cho bữa thứ hai."Quán cơm chìm trong im lặng. Tiếng cửa khép lại vào lúc gần 2h sáng.Phúc ngồi một lúc rồi mới đứng dậy, vào nhà tắm. Trên cơ thể vẫn còn hằn lại hơi ấm, dịch dính và sự nhức mỏi của một đêm bị "thưởng thức" đúng nghĩa.Anh không nói gì. Chỉ mở vòi nước, để mặc cho hơi nóng rửa trôi tất cả, chuẩn bị cho ngày mai — lại một ngày mới, lại những người đàn ông khác — lại một món ăn cần được dâng lên.Chương 33
– Người gọi món đặc biệt lúc 23hCuối tuần, Sài Gòn dịu lại sau cơn mưa đêm. Trên con hẻm nhỏ nằm khuất sau dãy chung cư cũ, quán cơm của hai anh em Phúc và Lộc vừa dọn dẹp xong. Chiếc biển "Hết món" đã treo lên từ 20h30, đúng lệ thường.Lộc buộc lại túm tóc, kéo chiếc áo thun trắng dính vài vệt nước rửa chén cho gọn hơn. Cậu liếc sang Phúc – anh trai mình – đang trần trụi nửa thân trên, lau những chiếc bàn cuối cùng bằng khăn ẩm. Dáng đứng cường tráng, vai lưng rộng và làn da rám nắng dưới ánh đèn vàng tạo nên khung cảnh đầy gợi cảm, dù là trong một quán cơm nhỏ giữa phố xá tĩnh mịch."Xong chưa?" – Lộc hỏi khẽ.Phúc ừ một tiếng. "Về tắm đi. Muộn rồi."Đúng lúc đó, cạch – tiếng cánh cửa lưới bật mở.Cả hai quay lại gần như cùng lúc. Giờ này ai còn vào?Người đàn ông bước vào trông cao lớn, khoác áo sơ mi đen, mái tóc hoa râm được vuốt gọn, ánh mắt sâu và sống mũi cao. Cánh cửa khép lại sau lưng ông, để lại một làn hơi mát từ đêm mưa lùa vào."Xin lỗi," ông lên tiếng, giọng trầm và có chút lạ lẫm. "Tôi đến muộn. Nhưng... tôi muốn gọi món đặc biệt."Phúc và Lộc lặng đi một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như bị kéo ngược về những ngày tuổi thơ."Ba...?" – Lộc lắp bắp, bước tới một bước, hai mắt cậu mở to, lòng ngực như bị đè nặng.Người đàn ông gật đầu. "Ba đây, con trai."Ông Nguyễn – người ba đã rời khỏi Việt Nam hơn mười năm trước, sau cuộc ly hôn lạnh lùng với mẹ hai đứa. Không một lời hứa hẹn, không một tin nhắn nhắn gửi. Cái bóng ông để lại chỉ còn là một tấm ảnh cũ, vài ký ức nhạt nhòa, và một nỗi giận ngấm ngầm chôn chặt trong cả hai anh em."Ba... về từ bao giờ?" – Phúc siết nhẹ chiếc khăn đang cầm, chất giọng khàn khàn."Vừa hôm qua. Nhưng hôm nay, ba mới dám tới. Lúc 23h. Vì ba biết, món đặc biệt này... không phải ai cũng được phục vụ."Lộc ngơ ngác. Cậu không biết vì sao ông lại nói như vậy, bằng một giọng bình thản mà lại chứa đầy ẩn ý. Còn Phúc, mắt anh nheo lại. Anh đang quan sát, nhưng không hề né tránh."Ba biết gì về món đặc biệt?" – Phúc hỏi chậm rãi.Ông Nguyễn cười nhẹ. "Chẳng phải nó chỉ dành cho người kiên nhẫn, người dám chờ tới giờ cuối cùng... và đặc biệt là người đủ thân quen hay sao?"Không gian im lặng kéo dài. Gió lùa qua kẽ cửa làm tấm biển trước quán lật nhẹ, phát ra tiếng lạch cạch. Phúc nhìn Lộc, như một sự đồng thuận ngầm, rồi quay lại phía ông."Món đặc biệt... không nằm trong thực đơn," anh nói, giọng đều. "Và không phải khách nào cũng có thể gọi."Người đàn ông gật nhẹ. "Ba không phải khách. Ba chỉ là một người cha... muốn biết hai đứa con của mình giờ đã lớn đến mức nào. Và... muốn biết, liệu ba có còn được bước vào thế giới của tụi con nữa không."Lộc mím môi. Trong lòng cậu là một dòng cảm xúc hỗn độn: ngỡ ngàng, giận dỗi, khao khát được hỏi hàng trăm điều, và một điều gì đó không tên – như thể có một cánh cửa quá khứ vừa hé mở."Ba chờ ở bàn số 3," ông nói, ánh mắt nhìn cả hai đầy ý nhị. "Nếu hai đứa đồng ý... ba sẽ gọi món."Không đợi trả lời, ông bước tới chỗ bàn nhỏ nằm sát cửa sổ, nơi đêm mưa ngoài kia vẫn đang đọng lại từng giọt trên song kính. Ông ngồi xuống, khoan thai tháo đồng hồ ra, đặt nhẹ trên bàn.Phúc siết chặt khăn thêm một chút rồi ném nó lên kệ bếp, ngoái đầu nhìn Lộc."Đi nấu nước trước đi. Có thể... món đặc biệt tối nay sẽ có một vị mới."Chương 34
– Món ngon dọn lênMùi nước ấm lan nhẹ từ bếp, vương khắp căn quán nhỏ đã tắt đèn chính, chỉ còn ánh sáng vàng âm thầm hắt từ dãy đèn hắt trần phía cuối quầy. Gió đêm thổi nhẹ qua khung cửa, lay động tấm màn mỏng Lộc vừa khép lại.Trên bàn số 3, ông Nguyễn vẫn ngồi yên. Ông đưa mắt nhìn quanh quán – không còn dấu vết của những thực khách náo nhiệt ban chiều. Chỉ còn lại tiếng thìa đũa va nhẹ, tiếng nước sôi rù rì, và hơi ấm tỏa ra từ căn bếp nơi hai đứa con trai đang chuẩn bị món đặc biệt.Lộc bê ra khay gỗ nhỏ, đặt xuống bàn: một tách trà gừng nóng, vài lát bánh mỏng nướng thủ công – thứ hiếm hoi không có trong thực đơn. Cậu im lặng, không mỉm cười, không một lời chào, rồi lùi lại.Phúc bước ra sau đó, tay cầm một khay khác – lớn hơn. Trên khay là một tô canh nóng nghi ngút khói, miếng sườn to ninh mềm, chan cùng nước dùng trong vắt và rau xanh tươi rói. Chẳng phải món gì cao sang, nhưng cách Phúc bưng ra – thẳng lưng, ánh mắt lạnh và dáng đi đầy lực – khiến tất cả như mang trọng lượng của năm tháng dồn nén.Anh đặt tô canh xuống trước mặt người đàn ông từng gọi mình là "con trai"."Đây. Món đặc biệt."Ông Nguyễn ngước nhìn, ánh mắt dừng lại một giây trên đôi cánh tay rắn chắc, gân guốc của Phúc – thứ từng nhỏ bé ngày ông rời đi, giờ đã hóa thành hình dáng của một người đàn ông trưởng thành."Cảm ơn con, Phúc.""Không cần cảm ơn," Phúc nói, giọng đều, hơi trầm xuống. "Chúng tôi phục vụ mọi khách. Đúng giờ thì có món. Muộn giờ, cũng vẫn có món – chỉ là... cách phục vụ khác thôi."Không khí như bị kéo căng thêm. Lộc lặng lẽ đứng ở góc quán, không chen vào. Cậu biết Phúc đang kiềm chế. Mười năm không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Những dịp tết lặng thinh, những lần mẹ bệnh nặng, rồi mất đi, cả hai anh em chỉ biết cắn răng sống tiếp.Ông Nguyễn đưa muỗng múc thử một ngụm nước. Ông chậm rãi, từng cử động đầy kiềm chế, như muốn giữ lại từng chút cảm giác."Ngon lắm. Giống hệt món mẹ tụi con từng nấu.""Vì con là người học lại từ mẹ." Phúc đáp, ánh mắt không hề rời khỏi ông. "Có những thứ... nếu không giữ thì mất. Như mẹ."Một thoáng yên lặng nữa. Rồi ông Nguyễn đặt muỗng xuống, đôi tay đan lại trước mặt."Ba... không đến đây để biện hộ. Chỉ là muốn nhìn hai đứa, sống ra sao. Có tốt không."Phúc nhếch nhẹ môi – chẳng rõ là cười khẩy hay cười buồn. Anh đứng thẳng người hơn, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn."Chúng tôi sống tốt. Quán chạy đều, cơm nấu ngon. Lộc vẫn ngoan, còn tôi thì... biết cách phục vụ khách.""Phục vụ... món đặc biệt à?" – Giọng ông Nguyễn trầm hơn, như thể đang dò thăm điều gì sau câu nói tưởng đùa.Phúc không trả lời ngay. Anh nhìn ông một lúc, rồi cúi người sát xuống, đôi môi chạm gần tai người đàn ông ấy, âm điệu đanh nhưng không lớn:"Ba muốn biết món đặc biệt là gì thật sao?"Một thoáng im lặng.Ông Nguyễn không tránh ánh mắt của con trai. Ánh nhìn ấy, trong giây phút này, không còn là của một người cha – mà là của một người đàn ông đang đối diện với hệ quả của sự bỏ rơi.Phúc xoay bước, kéo ghế đối diện, nhưng không ngồi xuống. Anh đi thẳng ra phía sau quầy, vài phút sau quay lại – không khay, không món ăn – chỉ với chính cơ thể mình. Chiếc áo thun đã được cởi bỏ. Thân hình cường tráng phủ bóng dưới ánh đèn hắt, cơ bụng nổi rõ từng múi, xương quai xanh sắc nét, làn da rám mồ hôi nhẹ, từng giọt chảy xuống gò ngực nở nang.Anh đến sát bàn, cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào mắt người kia."Món đặc biệt đêm nay..." – Phúc khàn giọng – "...là người đã gói trong căm hờn và im lặng suốt mười năm."Ông Nguyễn ngồi yên, bàn tay siết lại trên đùi. Gương mặt ông không còn bình thản như lúc bước vào. Trước mắt ông là người con trai mà ông từng ruồng bỏ, giờ đây như hóa thành một phiên bản khác – rắn rỏi, nam tính, đầy gai góc... và đang chủ động dâng món trả giá."Ba không cần ăn hết. Nhưng nếu đã gọi, thì đừng bỏ dở."Phúc không chờ thêm lời nào. Anh đưa tay, gạt nhẹ chén bát sang một bên, đặt gối lên bàn, rồi leo lên, quỳ thẳng đầu gối trước mặt ông – khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn là hơi thở.Ở góc quán, Lộc vẫn đứng yên. Đôi mắt cậu mở to, nhưng không hẳn là kinh ngạc. Cậu biết – món đặc biệt chưa từng giống nhau mỗi đêm. Và hôm nay, người được phục vụ... chính là nỗi đau của một thời tuổi thơ bỏ ngỏ.Phúc quỳ trên bàn, dáng người cao lớn phủ bóng xuống toàn bộ tầm nhìn của ông Nguyễn. Từng bắp thịt căng rõ dưới làn da rám nắng, nóng hầm hập như lò nung vừa mở nắp. Không khí trong quán nặng nề, lặng đến mức chỉ còn nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của hai người đàn ông – một người đang gồng mình nén giận, một người thì rối loạn giữa bản năng và hổ thẹn.Ông Nguyễn ngước lên, ánh mắt thoáng run. "Con... định làm gì?"Phúc không đáp. Anh nghiêng người, bàn tay to rắn chạm lên vai ông, ấn nhẹ xuống. Tư thế ấy khiến người cha ngồi thụp hẳn vào ghế, ngửa cổ lên, đúng vị trí để nhìn trọn vẹn cơ thể từng đường từng nét của con trai mình – một hình thể mà ông chưa từng chứng kiến trưởng thành."Ba gọi món lúc 11 giờ đêm," Phúc trầm giọng, khàn khàn như tan trong cổ họng. "Muộn rồi. Món không còn nóng, nhưng vẫn đủ lực để ba phải nhớ đời."Anh chống hai tay xuống bàn, vòng qua sau gáy người đàn ông kia, kéo sát lại. Mùi da thịt trộn với mồ hôi, lẫn trong hương trà gừng nhàn nhạt và mùi gỗ cũ của quán. Phúc nhích người, ép phần hông thấp cong lên kề sát đùi ông Nguyễn. "Cây hàng" cứng rắn, nóng hổi, khẽ hằn rõ dưới lớp vải mỏng.Ông Nguyễn lùi đầu lại, ánh mắt hoảng lẫn cuốn. "Phúc... Con không cần phải...""Con không làm vì cần," Phúc cắt lời, mắt rực lên như ngọn lửa. "Con làm vì ba từng biến mất. Vì mẹ từng khóc. Vì tụi con từng đói. Giờ ba ăn đi – món đặc biệt, hương vị của giận dữ và trưởng thành."Rồi anh thọc tay xuống cạp quần, kéo tụt một lượt, để lộ "cây hàng" to lớn, vồng lên mạnh mẽ với độ cong dữ dội – một biểu tượng của sức lực tuổi trẻ, trơ trọi giữa ánh sáng vàng vặn vẹo của quán khuya.Ông Nguyễn thoáng rùng mình. Ánh mắt ông không dám giữ lâu, nhưng vẫn không rời được. Vẻ gằn gừ trong giọng Phúc, cái cách anh kề sát, điều khiển, áp lực đầy nam tính, tất cả dồn ông vào thế không thể phản kháng – không thể làm gì khác ngoài nuốt trọn tình cảnh trớ trêu này.Phúc chống một tay lên bàn, tay kia giữ lấy "cây hàng" của chính mình, chĩa thẳng về phía khuôn miệng người đàn ông."Há miệng.""Phúc...""Há ra."Giọng nói cứng như dao bổ. Và ông Nguyễn – người từng rời khỏi hai đứa trẻ, từng đứng ngoài cuộc đời chúng hơn mười năm – đã hé miệng, chậm rãi, ngập ngừng nhưng không còn lối lui.Phúc dí phần đầu dương vật nóng rực vào mép môi ông, chạm nhẹ, rồi trượt dần vào – từ từ nhưng đầy ép buộc. Một tiếng "ưm..." nghẹn trong cổ họng ông Nguyễn vang lên, cùng lúc thân thể ông hơi ngửa ra sau, tay siết thành nắm.Chóp chép... chóp chép...
Tiếng môi lưỡi chạm vào phần thân, âm thanh lẫn trong tiếng thở gấp, nóng bỏng, quái đản mà không ai nghĩ có thể xảy ra ở nơi từng là quán ăn bình dân.Phúc nhấn từng nhịp chậm – rồi nhanh dần. Mỗi lần thúc vào là một lần ánh mắt anh sáng lên như ánh thép, như muốn trút hết tủi hờn. Ọc... ọc... ọc... Âm thanh vọng lên từ cổ họng người đàn ông, không còn là cha con – mà là một cuộc nếm trải giữa kẻ rời bỏ và người bị bỏ rơi."Nuốt hết đi. Từng chút một." Phúc rít khẽ, giọng khô khốc.Bên góc quán, Lộc vẫn đứng yên, tay siết chặt vào nhau, hai má nóng bừng nhưng không nhắm mắt. Cậu không biết nên quay đi hay nên bước tới. Nhưng cậu hiểu – đây là lần đầu tiên và có thể là lần cuối cùng Phúc cho ông Nguyễn nếm món đặc biệt nhất của quán. Một món ăn trả giá bằng tuổi trẻ lặng thinh, bằng thân thể tôi luyện trong giận dữ, và bằng linh hồn chưa từng được xoa dịu.Chương 35 – Món Chính Cao TràoMỗi cú nhấn từ thân dưới Phúc như trút cơn giận từng dồn nén trong máu thịt. Dáng người đàn ông trẻ rắn chắc, từng múi cơ căng lên rõ nét khi hông anh nhấp nhịp, đẩy sâu "cây hàng" vào cuống họng Người Ba. Ánh đèn quán vàng ủ rọi xuống thân hình đẫm mồ hôi ấy, khiến từng chuyển động như được tạc khắc bằng lửa.Ọc ọc... chóp chép... bạch... bạch...Tiếng da thịt đập vào môi lưỡi, tiếng cổ họng khum lại vì độ cong hung hãn, và tiếng thở phì phò dồn dập như lửa rừng đang lan."Ba nếm đủ chưa?" – Phúc nghiến răng, tay ghì đầu ông Nguyễn sát hơn, không để ông kịp rút hơi.Ông Nguyễn đã không còn nói nổi. Gương mặt ông đỏ ửng, ướt nhẹp nước mắt lẫn nước miếng, cổ họng nghẹn cứng vì chiều dài và độ cong dữ dội của "cây hàng" Phúc. Nhưng thay vì phản kháng, ánh mắt ông chỉ cúi xuống, như đang chuộc lỗi trong im lặng – hoặc đơn giản là không còn sức phản kháng nữa trước người con trai từng bị bỏ lại.Phúc kéo ra – tiếng "phạch" vang dội khi "cây hàng" bật khỏi miệng. Một sợi dịch bóng kéo dài từ đầu nấm xuống mép người đàn ông trung niên, rớt xuống cổ áo."Đứng dậy. Quỳ là món khai vị." – Phúc khẽ gầm. "Giờ tới món chính."Anh giật ghế, đẩy ông Nguyễn nằm ngửa lên mặt bàn, hai tay giữ chặt cổ tay người đàn ông. Ông chỉ kịp thốt khẽ: "Phúc... con... không..."Nhưng đã quá muộn.Phúc hạ hông xuống, tách hai chân ông Nguyễn. Bàn tay vạm vỡ kéo quần người đàn ông tụt hẳn xuống, để lộ "lỗ nhỏ" thẹn thò dưới ánh sáng mờ."Con lớn rồi, tự nêm món của mình." – Anh rít lên, rồi nhấn hông, "phạch" một tiếng mạnh mẽ, "cây hàng" cắm phập vào trong."Á—!"Một tiếng rít nghẹn, toàn thân ông Nguyễn co giật. Lỗ nhỏ bị mở toang vì độ lớn và độ cong khủng khiếp. Nhưng Phúc không dừng. Tay anh chống lên mặt bàn, hông bắt đầu nhịp đều.Bạch... bạch... bạch...Thân hình cơ bắp ấy lao động như một cỗ máy trút hận, từng cú thúc như dồn cả mười năm thiếu vắng, tủi hờn, đói nghèo. Mỗi lần thúc sâu, "cây hàng" lại cong lên mạnh mẽ, chạm trúng điểm trong khiến người đàn ông bên dưới phải rướn cong, miệng há ra, mắt trợn ngược."Ba tưởng đi là xong sao?" – Phúc gầm khẽ, tiếng thở gấp gáp bên tai ông. "Mẹ chết. Tụi con tự nuôi nhau. Giờ ba ăn đi... ăn cả lửa và lệ của tụi con."Bạch! Phạch! Bạch!Cường độ tăng dần. Mồ hôi nhỏ giọt từ ngực Phúc xuống da thịt người cha. Mỗi cú dập xuống là một lần "lỗ nhỏ" căng trướng, đỏ au và ướt nhẹp."Ư... hơ... a... a a...!" – Ông Nguyễn rên lên không kiểm soát, thân thể co giật theo nhịp hông cậu con trai. Lần đầu tiên trong đời, ông không còn là người đứng trên, mà bị chính người máu mủ cưỡi lấy, xé toạc sự kiêu hãnh đàn ông bằng một màn trả bài không thương tiếc.Phúc cúi xuống, cắn mạnh vào cổ ông, mút đến khi da bầm tím. Anh vẫn tiếp tục thúc, mạnh hơn, sâu hơn, thô bạo như cơn cuồng phong mùa hạ.Bạch... bạch... bạch... ọc ọc... á á á...Rồi đột ngột – một tiếng gầm từ cổ họng Phúc. Anh rướn người, "cây hàng" căng cứng tột độ, rồi nảy giật, từng đợt dịch nóng bắn vào sâu tận trong. Lỗ nhỏ thắt mạnh, nuốt trọn dòng tinh dịch nóng hổi ấy. Cả hai khựng lại, chỉ còn tiếng thở dốc, thô ráp và sặc mùi hỗn loạn.Ông Nguyễn nằm vật ra, ngực phập phồng, hai chân vẫn bị giữ dang rộng. Phúc chống tay, nhìn thẳng vào mắt ông."Lần đầu tiên. Cũng là lần cuối cùng." – Anh nói, giọng trầm, nghẹn lại. "Ba không xứng với món này. Nhưng vẫn phải nếm."Lộc đứng trong bóng tối, toàn thân run rẩy. Cậu không biết mình đang đau, đang xấu hổ, hay chỉ là đang thấy... một điều gì đó vỡ ra. Trong lòng. Trong gia đình. Trong ký ức.Và trong ánh đèn vàng ấy – một người con đã trả món đặc biệt cho người cha, không phải vì yêu thương, mà vì nỗi đau cần phải chạm tới tận cùng.//.Phúc vẫn không rút ra sau khi xuất, mà giữ nguyên tư thế, cây hàng vững chãi bên trong lỗ nhỏ đã đỏ au, trương căng và đang chảy dịch ấm nóng ra quanh rìa.Anh cúi xuống, kề miệng vào tai ông Nguyễn, giọng trầm hằn từng chữ:"Ba nghĩ hết rồi à? Món tiếp theo... còn đang nóng."Phạch!Không để ông kịp hoàn hồn, Phúc rút ra rồi thúc vào lần nữa, mạnh đến nỗi cả người ông đàn ông trung niên bật nẩy trên mặt bàn gỗ. Cây hàng lúc này trơn nhớt, dễ dàng trượt sâu hơn, thúc thẳng vào nơi nhạy nhất trong cơ thể bị hành hạ."Ư... a... a a... Phúc... con...!" – ông Nguyễn gằn lên, hai tay nắm lấy mép bàn, toàn thân run rẩy vì cơn chấn động kéo dài.Bạch! Bạch! Bạch!Phúc nhấn sâu, từng cú như muốn dập nát thứ đàn ông ấy gọi là sĩ diện. Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa quán khẽ mở ra, ánh sáng tràn vào cùng bóng dáng quen thuộc của Lộc.Cậu bước vào trong im lặng.Chiếc áo mỏng bó sát không giấu nổi cặp mông căng tròn, cặp đùi thể thao trắng mịn và "món đặc biệt" đang nở dần trong quần, dựng thẳng như chờ sẵn cho một nghi lễ.Lộc bước đến, đối diện ông Nguyễn đang bị Phúc đè nằm trên bàn. Cậu nhìn Ba, giọng nhẹ và trong đến lạ thường:"Ba... món này dành riêng cho miệng ba."Không chờ ông phản ứng, Lộc kéo khóa quần, thả "cây hàng" trắng mịn, gọn nhưng không hề nhỏ ra trước mặt ông. Cậu giữ đầu ông bằng hai tay, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, rồi tự đưa vào – phập – đầu nấm chạm tới lưỡi."Ưm... chóp... chép... ọc..."Ông Nguyễn ngửa cổ, vừa lúc miệng bị lấp đầy bởi phần thân căng cứng và ngọt mùi của Lộc. Cậu không thúc mạnh, chỉ giữ hông đẩy nhè nhẹ, để ông thưởng thức từng tất thịt trắng trơn, từng đợt rướn nhẹ làm má ông phập phồng theo.Phía sau, Phúc vẫn chưa ngừng trả món.Anh tăng nhịp – bạch! bạch! bạch! – mỗi cú thúc đẩy thân thể ông Nguyễn tiến tới, vô tình rướn miệng sâu hơn vào phần thịt của Lộc.Chóp... ọc... ọc... chép...Khung cảnh như một bàn tiệc lạ kỳ: một người cha bị hai người con ép phải nếm tất cả những món mình chưa từng nuôi nấng, từng giọt, từng cú chạm, từng khúc thịt dâng lên từ máu mủ.Lộc rên nhẹ: "Ư... Ba... ngậm sâu thêm chút nữa... đúng rồi..."Cậu nhấn hông – ọc! – toàn bộ cây hàng trượt vào họng ông. Nước mắt trào ra khóe mắt người đàn ông trung niên, nhưng ông không đẩy ra, chỉ gồng người, chịu trận cả hai đầu: miệng bị lấp bởi sự ngọt ngào của đứa con út, còn lỗ nhỏ thì bị cày xới dữ dội bởi sự trút giận cuồng nộ của đứa con trưởng."Ưm... a... chóp... bạch... ọc... bạch...!"Không ai nói gì nữa.Chỉ còn tiếng thịt va vào nhau, tiếng mút mát, tiếng thở đứt đoạn và những ánh mắt rực cháy. Phúc gầm nhẹ, thúc mạnh liên tiếp – bạch bạch bạch bạch! – rồi lần thứ hai, cây hàng giật mạnh và phun sâu vào bên trong.Lộc cũng không chịu thua."Ư... Ba ơi, con... con...!"Ọc! Ọc!Dòng dịch ấm nóng trào xuống cổ họng ông Nguyễn, khiến ông phải ngửa đầu thở hắt. Hai mắt ông mở lớn, không rõ vì khoái cảm cực độ, hay vì hối hận đang vỡ ra trong khoảnh khắc ấy.Khi tất cả ngừng lại, ông nằm đó – thân thể co rút, lỗ nhỏ đỏ tấy và rỉ dịch, miệng vẫn còn vị của Lộc, trên ngực là dấu răng của Phúc.Hai anh em đứng nhìn người đàn ông ấy – người từng bỏ họ lại giữa thế gian, giờ bị ép thưởng thức trọn vẹn những gì ông chưa từng dạy họ cách đối mặt: trách nhiệm, dục vọng, và tình ruột thịt đầy nỗi đau.
– Người gọi món đặc biệt lúc 23hCuối tuần, Sài Gòn dịu lại sau cơn mưa đêm. Trên con hẻm nhỏ nằm khuất sau dãy chung cư cũ, quán cơm của hai anh em Phúc và Lộc vừa dọn dẹp xong. Chiếc biển "Hết món" đã treo lên từ 20h30, đúng lệ thường.Lộc buộc lại túm tóc, kéo chiếc áo thun trắng dính vài vệt nước rửa chén cho gọn hơn. Cậu liếc sang Phúc – anh trai mình – đang trần trụi nửa thân trên, lau những chiếc bàn cuối cùng bằng khăn ẩm. Dáng đứng cường tráng, vai lưng rộng và làn da rám nắng dưới ánh đèn vàng tạo nên khung cảnh đầy gợi cảm, dù là trong một quán cơm nhỏ giữa phố xá tĩnh mịch."Xong chưa?" – Lộc hỏi khẽ.Phúc ừ một tiếng. "Về tắm đi. Muộn rồi."Đúng lúc đó, cạch – tiếng cánh cửa lưới bật mở.Cả hai quay lại gần như cùng lúc. Giờ này ai còn vào?Người đàn ông bước vào trông cao lớn, khoác áo sơ mi đen, mái tóc hoa râm được vuốt gọn, ánh mắt sâu và sống mũi cao. Cánh cửa khép lại sau lưng ông, để lại một làn hơi mát từ đêm mưa lùa vào."Xin lỗi," ông lên tiếng, giọng trầm và có chút lạ lẫm. "Tôi đến muộn. Nhưng... tôi muốn gọi món đặc biệt."Phúc và Lộc lặng đi một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như bị kéo ngược về những ngày tuổi thơ."Ba...?" – Lộc lắp bắp, bước tới một bước, hai mắt cậu mở to, lòng ngực như bị đè nặng.Người đàn ông gật đầu. "Ba đây, con trai."Ông Nguyễn – người ba đã rời khỏi Việt Nam hơn mười năm trước, sau cuộc ly hôn lạnh lùng với mẹ hai đứa. Không một lời hứa hẹn, không một tin nhắn nhắn gửi. Cái bóng ông để lại chỉ còn là một tấm ảnh cũ, vài ký ức nhạt nhòa, và một nỗi giận ngấm ngầm chôn chặt trong cả hai anh em."Ba... về từ bao giờ?" – Phúc siết nhẹ chiếc khăn đang cầm, chất giọng khàn khàn."Vừa hôm qua. Nhưng hôm nay, ba mới dám tới. Lúc 23h. Vì ba biết, món đặc biệt này... không phải ai cũng được phục vụ."Lộc ngơ ngác. Cậu không biết vì sao ông lại nói như vậy, bằng một giọng bình thản mà lại chứa đầy ẩn ý. Còn Phúc, mắt anh nheo lại. Anh đang quan sát, nhưng không hề né tránh."Ba biết gì về món đặc biệt?" – Phúc hỏi chậm rãi.Ông Nguyễn cười nhẹ. "Chẳng phải nó chỉ dành cho người kiên nhẫn, người dám chờ tới giờ cuối cùng... và đặc biệt là người đủ thân quen hay sao?"Không gian im lặng kéo dài. Gió lùa qua kẽ cửa làm tấm biển trước quán lật nhẹ, phát ra tiếng lạch cạch. Phúc nhìn Lộc, như một sự đồng thuận ngầm, rồi quay lại phía ông."Món đặc biệt... không nằm trong thực đơn," anh nói, giọng đều. "Và không phải khách nào cũng có thể gọi."Người đàn ông gật nhẹ. "Ba không phải khách. Ba chỉ là một người cha... muốn biết hai đứa con của mình giờ đã lớn đến mức nào. Và... muốn biết, liệu ba có còn được bước vào thế giới của tụi con nữa không."Lộc mím môi. Trong lòng cậu là một dòng cảm xúc hỗn độn: ngỡ ngàng, giận dỗi, khao khát được hỏi hàng trăm điều, và một điều gì đó không tên – như thể có một cánh cửa quá khứ vừa hé mở."Ba chờ ở bàn số 3," ông nói, ánh mắt nhìn cả hai đầy ý nhị. "Nếu hai đứa đồng ý... ba sẽ gọi món."Không đợi trả lời, ông bước tới chỗ bàn nhỏ nằm sát cửa sổ, nơi đêm mưa ngoài kia vẫn đang đọng lại từng giọt trên song kính. Ông ngồi xuống, khoan thai tháo đồng hồ ra, đặt nhẹ trên bàn.Phúc siết chặt khăn thêm một chút rồi ném nó lên kệ bếp, ngoái đầu nhìn Lộc."Đi nấu nước trước đi. Có thể... món đặc biệt tối nay sẽ có một vị mới."Chương 34
– Món ngon dọn lênMùi nước ấm lan nhẹ từ bếp, vương khắp căn quán nhỏ đã tắt đèn chính, chỉ còn ánh sáng vàng âm thầm hắt từ dãy đèn hắt trần phía cuối quầy. Gió đêm thổi nhẹ qua khung cửa, lay động tấm màn mỏng Lộc vừa khép lại.Trên bàn số 3, ông Nguyễn vẫn ngồi yên. Ông đưa mắt nhìn quanh quán – không còn dấu vết của những thực khách náo nhiệt ban chiều. Chỉ còn lại tiếng thìa đũa va nhẹ, tiếng nước sôi rù rì, và hơi ấm tỏa ra từ căn bếp nơi hai đứa con trai đang chuẩn bị món đặc biệt.Lộc bê ra khay gỗ nhỏ, đặt xuống bàn: một tách trà gừng nóng, vài lát bánh mỏng nướng thủ công – thứ hiếm hoi không có trong thực đơn. Cậu im lặng, không mỉm cười, không một lời chào, rồi lùi lại.Phúc bước ra sau đó, tay cầm một khay khác – lớn hơn. Trên khay là một tô canh nóng nghi ngút khói, miếng sườn to ninh mềm, chan cùng nước dùng trong vắt và rau xanh tươi rói. Chẳng phải món gì cao sang, nhưng cách Phúc bưng ra – thẳng lưng, ánh mắt lạnh và dáng đi đầy lực – khiến tất cả như mang trọng lượng của năm tháng dồn nén.Anh đặt tô canh xuống trước mặt người đàn ông từng gọi mình là "con trai"."Đây. Món đặc biệt."Ông Nguyễn ngước nhìn, ánh mắt dừng lại một giây trên đôi cánh tay rắn chắc, gân guốc của Phúc – thứ từng nhỏ bé ngày ông rời đi, giờ đã hóa thành hình dáng của một người đàn ông trưởng thành."Cảm ơn con, Phúc.""Không cần cảm ơn," Phúc nói, giọng đều, hơi trầm xuống. "Chúng tôi phục vụ mọi khách. Đúng giờ thì có món. Muộn giờ, cũng vẫn có món – chỉ là... cách phục vụ khác thôi."Không khí như bị kéo căng thêm. Lộc lặng lẽ đứng ở góc quán, không chen vào. Cậu biết Phúc đang kiềm chế. Mười năm không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Những dịp tết lặng thinh, những lần mẹ bệnh nặng, rồi mất đi, cả hai anh em chỉ biết cắn răng sống tiếp.Ông Nguyễn đưa muỗng múc thử một ngụm nước. Ông chậm rãi, từng cử động đầy kiềm chế, như muốn giữ lại từng chút cảm giác."Ngon lắm. Giống hệt món mẹ tụi con từng nấu.""Vì con là người học lại từ mẹ." Phúc đáp, ánh mắt không hề rời khỏi ông. "Có những thứ... nếu không giữ thì mất. Như mẹ."Một thoáng yên lặng nữa. Rồi ông Nguyễn đặt muỗng xuống, đôi tay đan lại trước mặt."Ba... không đến đây để biện hộ. Chỉ là muốn nhìn hai đứa, sống ra sao. Có tốt không."Phúc nhếch nhẹ môi – chẳng rõ là cười khẩy hay cười buồn. Anh đứng thẳng người hơn, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn."Chúng tôi sống tốt. Quán chạy đều, cơm nấu ngon. Lộc vẫn ngoan, còn tôi thì... biết cách phục vụ khách.""Phục vụ... món đặc biệt à?" – Giọng ông Nguyễn trầm hơn, như thể đang dò thăm điều gì sau câu nói tưởng đùa.Phúc không trả lời ngay. Anh nhìn ông một lúc, rồi cúi người sát xuống, đôi môi chạm gần tai người đàn ông ấy, âm điệu đanh nhưng không lớn:"Ba muốn biết món đặc biệt là gì thật sao?"Một thoáng im lặng.Ông Nguyễn không tránh ánh mắt của con trai. Ánh nhìn ấy, trong giây phút này, không còn là của một người cha – mà là của một người đàn ông đang đối diện với hệ quả của sự bỏ rơi.Phúc xoay bước, kéo ghế đối diện, nhưng không ngồi xuống. Anh đi thẳng ra phía sau quầy, vài phút sau quay lại – không khay, không món ăn – chỉ với chính cơ thể mình. Chiếc áo thun đã được cởi bỏ. Thân hình cường tráng phủ bóng dưới ánh đèn hắt, cơ bụng nổi rõ từng múi, xương quai xanh sắc nét, làn da rám mồ hôi nhẹ, từng giọt chảy xuống gò ngực nở nang.Anh đến sát bàn, cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào mắt người kia."Món đặc biệt đêm nay..." – Phúc khàn giọng – "...là người đã gói trong căm hờn và im lặng suốt mười năm."Ông Nguyễn ngồi yên, bàn tay siết lại trên đùi. Gương mặt ông không còn bình thản như lúc bước vào. Trước mắt ông là người con trai mà ông từng ruồng bỏ, giờ đây như hóa thành một phiên bản khác – rắn rỏi, nam tính, đầy gai góc... và đang chủ động dâng món trả giá."Ba không cần ăn hết. Nhưng nếu đã gọi, thì đừng bỏ dở."Phúc không chờ thêm lời nào. Anh đưa tay, gạt nhẹ chén bát sang một bên, đặt gối lên bàn, rồi leo lên, quỳ thẳng đầu gối trước mặt ông – khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn là hơi thở.Ở góc quán, Lộc vẫn đứng yên. Đôi mắt cậu mở to, nhưng không hẳn là kinh ngạc. Cậu biết – món đặc biệt chưa từng giống nhau mỗi đêm. Và hôm nay, người được phục vụ... chính là nỗi đau của một thời tuổi thơ bỏ ngỏ.Phúc quỳ trên bàn, dáng người cao lớn phủ bóng xuống toàn bộ tầm nhìn của ông Nguyễn. Từng bắp thịt căng rõ dưới làn da rám nắng, nóng hầm hập như lò nung vừa mở nắp. Không khí trong quán nặng nề, lặng đến mức chỉ còn nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của hai người đàn ông – một người đang gồng mình nén giận, một người thì rối loạn giữa bản năng và hổ thẹn.Ông Nguyễn ngước lên, ánh mắt thoáng run. "Con... định làm gì?"Phúc không đáp. Anh nghiêng người, bàn tay to rắn chạm lên vai ông, ấn nhẹ xuống. Tư thế ấy khiến người cha ngồi thụp hẳn vào ghế, ngửa cổ lên, đúng vị trí để nhìn trọn vẹn cơ thể từng đường từng nét của con trai mình – một hình thể mà ông chưa từng chứng kiến trưởng thành."Ba gọi món lúc 11 giờ đêm," Phúc trầm giọng, khàn khàn như tan trong cổ họng. "Muộn rồi. Món không còn nóng, nhưng vẫn đủ lực để ba phải nhớ đời."Anh chống hai tay xuống bàn, vòng qua sau gáy người đàn ông kia, kéo sát lại. Mùi da thịt trộn với mồ hôi, lẫn trong hương trà gừng nhàn nhạt và mùi gỗ cũ của quán. Phúc nhích người, ép phần hông thấp cong lên kề sát đùi ông Nguyễn. "Cây hàng" cứng rắn, nóng hổi, khẽ hằn rõ dưới lớp vải mỏng.Ông Nguyễn lùi đầu lại, ánh mắt hoảng lẫn cuốn. "Phúc... Con không cần phải...""Con không làm vì cần," Phúc cắt lời, mắt rực lên như ngọn lửa. "Con làm vì ba từng biến mất. Vì mẹ từng khóc. Vì tụi con từng đói. Giờ ba ăn đi – món đặc biệt, hương vị của giận dữ và trưởng thành."Rồi anh thọc tay xuống cạp quần, kéo tụt một lượt, để lộ "cây hàng" to lớn, vồng lên mạnh mẽ với độ cong dữ dội – một biểu tượng của sức lực tuổi trẻ, trơ trọi giữa ánh sáng vàng vặn vẹo của quán khuya.Ông Nguyễn thoáng rùng mình. Ánh mắt ông không dám giữ lâu, nhưng vẫn không rời được. Vẻ gằn gừ trong giọng Phúc, cái cách anh kề sát, điều khiển, áp lực đầy nam tính, tất cả dồn ông vào thế không thể phản kháng – không thể làm gì khác ngoài nuốt trọn tình cảnh trớ trêu này.Phúc chống một tay lên bàn, tay kia giữ lấy "cây hàng" của chính mình, chĩa thẳng về phía khuôn miệng người đàn ông."Há miệng.""Phúc...""Há ra."Giọng nói cứng như dao bổ. Và ông Nguyễn – người từng rời khỏi hai đứa trẻ, từng đứng ngoài cuộc đời chúng hơn mười năm – đã hé miệng, chậm rãi, ngập ngừng nhưng không còn lối lui.Phúc dí phần đầu dương vật nóng rực vào mép môi ông, chạm nhẹ, rồi trượt dần vào – từ từ nhưng đầy ép buộc. Một tiếng "ưm..." nghẹn trong cổ họng ông Nguyễn vang lên, cùng lúc thân thể ông hơi ngửa ra sau, tay siết thành nắm.Chóp chép... chóp chép...
Tiếng môi lưỡi chạm vào phần thân, âm thanh lẫn trong tiếng thở gấp, nóng bỏng, quái đản mà không ai nghĩ có thể xảy ra ở nơi từng là quán ăn bình dân.Phúc nhấn từng nhịp chậm – rồi nhanh dần. Mỗi lần thúc vào là một lần ánh mắt anh sáng lên như ánh thép, như muốn trút hết tủi hờn. Ọc... ọc... ọc... Âm thanh vọng lên từ cổ họng người đàn ông, không còn là cha con – mà là một cuộc nếm trải giữa kẻ rời bỏ và người bị bỏ rơi."Nuốt hết đi. Từng chút một." Phúc rít khẽ, giọng khô khốc.Bên góc quán, Lộc vẫn đứng yên, tay siết chặt vào nhau, hai má nóng bừng nhưng không nhắm mắt. Cậu không biết nên quay đi hay nên bước tới. Nhưng cậu hiểu – đây là lần đầu tiên và có thể là lần cuối cùng Phúc cho ông Nguyễn nếm món đặc biệt nhất của quán. Một món ăn trả giá bằng tuổi trẻ lặng thinh, bằng thân thể tôi luyện trong giận dữ, và bằng linh hồn chưa từng được xoa dịu.Chương 35 – Món Chính Cao TràoMỗi cú nhấn từ thân dưới Phúc như trút cơn giận từng dồn nén trong máu thịt. Dáng người đàn ông trẻ rắn chắc, từng múi cơ căng lên rõ nét khi hông anh nhấp nhịp, đẩy sâu "cây hàng" vào cuống họng Người Ba. Ánh đèn quán vàng ủ rọi xuống thân hình đẫm mồ hôi ấy, khiến từng chuyển động như được tạc khắc bằng lửa.Ọc ọc... chóp chép... bạch... bạch...Tiếng da thịt đập vào môi lưỡi, tiếng cổ họng khum lại vì độ cong hung hãn, và tiếng thở phì phò dồn dập như lửa rừng đang lan."Ba nếm đủ chưa?" – Phúc nghiến răng, tay ghì đầu ông Nguyễn sát hơn, không để ông kịp rút hơi.Ông Nguyễn đã không còn nói nổi. Gương mặt ông đỏ ửng, ướt nhẹp nước mắt lẫn nước miếng, cổ họng nghẹn cứng vì chiều dài và độ cong dữ dội của "cây hàng" Phúc. Nhưng thay vì phản kháng, ánh mắt ông chỉ cúi xuống, như đang chuộc lỗi trong im lặng – hoặc đơn giản là không còn sức phản kháng nữa trước người con trai từng bị bỏ lại.Phúc kéo ra – tiếng "phạch" vang dội khi "cây hàng" bật khỏi miệng. Một sợi dịch bóng kéo dài từ đầu nấm xuống mép người đàn ông trung niên, rớt xuống cổ áo."Đứng dậy. Quỳ là món khai vị." – Phúc khẽ gầm. "Giờ tới món chính."Anh giật ghế, đẩy ông Nguyễn nằm ngửa lên mặt bàn, hai tay giữ chặt cổ tay người đàn ông. Ông chỉ kịp thốt khẽ: "Phúc... con... không..."Nhưng đã quá muộn.Phúc hạ hông xuống, tách hai chân ông Nguyễn. Bàn tay vạm vỡ kéo quần người đàn ông tụt hẳn xuống, để lộ "lỗ nhỏ" thẹn thò dưới ánh sáng mờ."Con lớn rồi, tự nêm món của mình." – Anh rít lên, rồi nhấn hông, "phạch" một tiếng mạnh mẽ, "cây hàng" cắm phập vào trong."Á—!"Một tiếng rít nghẹn, toàn thân ông Nguyễn co giật. Lỗ nhỏ bị mở toang vì độ lớn và độ cong khủng khiếp. Nhưng Phúc không dừng. Tay anh chống lên mặt bàn, hông bắt đầu nhịp đều.Bạch... bạch... bạch...Thân hình cơ bắp ấy lao động như một cỗ máy trút hận, từng cú thúc như dồn cả mười năm thiếu vắng, tủi hờn, đói nghèo. Mỗi lần thúc sâu, "cây hàng" lại cong lên mạnh mẽ, chạm trúng điểm trong khiến người đàn ông bên dưới phải rướn cong, miệng há ra, mắt trợn ngược."Ba tưởng đi là xong sao?" – Phúc gầm khẽ, tiếng thở gấp gáp bên tai ông. "Mẹ chết. Tụi con tự nuôi nhau. Giờ ba ăn đi... ăn cả lửa và lệ của tụi con."Bạch! Phạch! Bạch!Cường độ tăng dần. Mồ hôi nhỏ giọt từ ngực Phúc xuống da thịt người cha. Mỗi cú dập xuống là một lần "lỗ nhỏ" căng trướng, đỏ au và ướt nhẹp."Ư... hơ... a... a a...!" – Ông Nguyễn rên lên không kiểm soát, thân thể co giật theo nhịp hông cậu con trai. Lần đầu tiên trong đời, ông không còn là người đứng trên, mà bị chính người máu mủ cưỡi lấy, xé toạc sự kiêu hãnh đàn ông bằng một màn trả bài không thương tiếc.Phúc cúi xuống, cắn mạnh vào cổ ông, mút đến khi da bầm tím. Anh vẫn tiếp tục thúc, mạnh hơn, sâu hơn, thô bạo như cơn cuồng phong mùa hạ.Bạch... bạch... bạch... ọc ọc... á á á...Rồi đột ngột – một tiếng gầm từ cổ họng Phúc. Anh rướn người, "cây hàng" căng cứng tột độ, rồi nảy giật, từng đợt dịch nóng bắn vào sâu tận trong. Lỗ nhỏ thắt mạnh, nuốt trọn dòng tinh dịch nóng hổi ấy. Cả hai khựng lại, chỉ còn tiếng thở dốc, thô ráp và sặc mùi hỗn loạn.Ông Nguyễn nằm vật ra, ngực phập phồng, hai chân vẫn bị giữ dang rộng. Phúc chống tay, nhìn thẳng vào mắt ông."Lần đầu tiên. Cũng là lần cuối cùng." – Anh nói, giọng trầm, nghẹn lại. "Ba không xứng với món này. Nhưng vẫn phải nếm."Lộc đứng trong bóng tối, toàn thân run rẩy. Cậu không biết mình đang đau, đang xấu hổ, hay chỉ là đang thấy... một điều gì đó vỡ ra. Trong lòng. Trong gia đình. Trong ký ức.Và trong ánh đèn vàng ấy – một người con đã trả món đặc biệt cho người cha, không phải vì yêu thương, mà vì nỗi đau cần phải chạm tới tận cùng.//.Phúc vẫn không rút ra sau khi xuất, mà giữ nguyên tư thế, cây hàng vững chãi bên trong lỗ nhỏ đã đỏ au, trương căng và đang chảy dịch ấm nóng ra quanh rìa.Anh cúi xuống, kề miệng vào tai ông Nguyễn, giọng trầm hằn từng chữ:"Ba nghĩ hết rồi à? Món tiếp theo... còn đang nóng."Phạch!Không để ông kịp hoàn hồn, Phúc rút ra rồi thúc vào lần nữa, mạnh đến nỗi cả người ông đàn ông trung niên bật nẩy trên mặt bàn gỗ. Cây hàng lúc này trơn nhớt, dễ dàng trượt sâu hơn, thúc thẳng vào nơi nhạy nhất trong cơ thể bị hành hạ."Ư... a... a a... Phúc... con...!" – ông Nguyễn gằn lên, hai tay nắm lấy mép bàn, toàn thân run rẩy vì cơn chấn động kéo dài.Bạch! Bạch! Bạch!Phúc nhấn sâu, từng cú như muốn dập nát thứ đàn ông ấy gọi là sĩ diện. Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa quán khẽ mở ra, ánh sáng tràn vào cùng bóng dáng quen thuộc của Lộc.Cậu bước vào trong im lặng.Chiếc áo mỏng bó sát không giấu nổi cặp mông căng tròn, cặp đùi thể thao trắng mịn và "món đặc biệt" đang nở dần trong quần, dựng thẳng như chờ sẵn cho một nghi lễ.Lộc bước đến, đối diện ông Nguyễn đang bị Phúc đè nằm trên bàn. Cậu nhìn Ba, giọng nhẹ và trong đến lạ thường:"Ba... món này dành riêng cho miệng ba."Không chờ ông phản ứng, Lộc kéo khóa quần, thả "cây hàng" trắng mịn, gọn nhưng không hề nhỏ ra trước mặt ông. Cậu giữ đầu ông bằng hai tay, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, rồi tự đưa vào – phập – đầu nấm chạm tới lưỡi."Ưm... chóp... chép... ọc..."Ông Nguyễn ngửa cổ, vừa lúc miệng bị lấp đầy bởi phần thân căng cứng và ngọt mùi của Lộc. Cậu không thúc mạnh, chỉ giữ hông đẩy nhè nhẹ, để ông thưởng thức từng tất thịt trắng trơn, từng đợt rướn nhẹ làm má ông phập phồng theo.Phía sau, Phúc vẫn chưa ngừng trả món.Anh tăng nhịp – bạch! bạch! bạch! – mỗi cú thúc đẩy thân thể ông Nguyễn tiến tới, vô tình rướn miệng sâu hơn vào phần thịt của Lộc.Chóp... ọc... ọc... chép...Khung cảnh như một bàn tiệc lạ kỳ: một người cha bị hai người con ép phải nếm tất cả những món mình chưa từng nuôi nấng, từng giọt, từng cú chạm, từng khúc thịt dâng lên từ máu mủ.Lộc rên nhẹ: "Ư... Ba... ngậm sâu thêm chút nữa... đúng rồi..."Cậu nhấn hông – ọc! – toàn bộ cây hàng trượt vào họng ông. Nước mắt trào ra khóe mắt người đàn ông trung niên, nhưng ông không đẩy ra, chỉ gồng người, chịu trận cả hai đầu: miệng bị lấp bởi sự ngọt ngào của đứa con út, còn lỗ nhỏ thì bị cày xới dữ dội bởi sự trút giận cuồng nộ của đứa con trưởng."Ưm... a... chóp... bạch... ọc... bạch...!"Không ai nói gì nữa.Chỉ còn tiếng thịt va vào nhau, tiếng mút mát, tiếng thở đứt đoạn và những ánh mắt rực cháy. Phúc gầm nhẹ, thúc mạnh liên tiếp – bạch bạch bạch bạch! – rồi lần thứ hai, cây hàng giật mạnh và phun sâu vào bên trong.Lộc cũng không chịu thua."Ư... Ba ơi, con... con...!"Ọc! Ọc!Dòng dịch ấm nóng trào xuống cổ họng ông Nguyễn, khiến ông phải ngửa đầu thở hắt. Hai mắt ông mở lớn, không rõ vì khoái cảm cực độ, hay vì hối hận đang vỡ ra trong khoảnh khắc ấy.Khi tất cả ngừng lại, ông nằm đó – thân thể co rút, lỗ nhỏ đỏ tấy và rỉ dịch, miệng vẫn còn vị của Lộc, trên ngực là dấu răng của Phúc.Hai anh em đứng nhìn người đàn ông ấy – người từng bỏ họ lại giữa thế gian, giờ bị ép thưởng thức trọn vẹn những gì ông chưa từng dạy họ cách đối mặt: trách nhiệm, dục vọng, và tình ruột thịt đầy nỗi đau.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com