Quan Com Sinh Doi
Chương 41 – Một ngày mới bắt đầuSớm hôm sau, ánh nắng ban mai len qua khung cửa quán, phủ lên những chiếc bàn gỗ bóng loáng sau một đêm Phúc cặm cụi quét dọn lau chùi. Anh chậm rãi cầm cây chổi, quét từng góc nhỏ, tay thoăn thoắt, thỉnh thoảng lau sạch những vết bẩn còn sót lại trên mặt bàn. Quán vẫn giữ nguyên không khí thân thuộc, ấm cúng như chưa từng có gì thay đổi.Bên ngoài, Lộc cùng ông Nguyễn tay xách nách mang, đi chợ gần đó để mua nguyên liệu tươi ngon cho bữa cơm chiều. Hai người đi bên nhau, ông Nguyễn đôi lúc khẽ nói chuyện, còn Lộc đáp lại bằng nụ cười hiền hòa.Người bán hàng và khách quen trong chợ nhìn thấy Lộc đi cùng một người đàn ông lớn tuổi, tò mò hỏi:
"Ê, thằng nhỏ này ai vậy? Sao lần đầu thấy dẫn ông chú này đi chợ?"Một bà cụ đứng bên quầy rau gật đầu:
"Nghe nói ông chú đó là ba của mấy thằng Phúc, Lộc, lâu lắm mới về lại đây.""Thật hả? Không ngờ vậy," một người khác tò mò.
"Quán cơm vừa mới mở lại, mà thấy khác hẳn, không còn cái bảng 'món đặc biệt' nữa. Có phải tụi nó thay đổi rồi không nhỉ?"Lộc nghe thấy, mỉm cười trả lời khách:
"Vâng, quán giờ chỉ bán bình thường thôi ạ, nhưng vẫn giữ chất lượng và tấm lòng như ngày trước."Ông Nguyễn cũng mỉm cười, vẻ mặt thoải mái hơn hẳn so với những ngày đầu về lại. Ông chăm chú chọn từng củ hành, quả cà chua tươi, rồi hỏi người bán vài món đặc sản vùng này.Trong khi đó, ở quán, Phúc tiếp tục lau bàn ghế, lau sạch từng vết dầu mỡ, từng vết bụi bám. Anh thỉnh thoảng dừng tay nhìn ra ngoài, nơi Lộc và ông Nguyễn đang đi chợ. Trong lòng Phúc có chút yên tâm, dù mọi chuyện còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng ít nhất hôm nay, mọi thứ đang dần trở lại đúng hướng.Khách ra vào quán vẫn tấp nập không ngớt. Dù không còn tấm bảng "món đặc biệt" treo trước cửa, nhưng mùi thơm của các món cơm, bát canh nóng hổi vẫn giữ chân được nhiều người.Một vài khách quen vẫn ríu rít bàn tán, hỏi thăm tình hình quán và dặn dò nhau:
"Dù sao thì cũng phải ủng hộ mấy đứa nó, quán giờ có thêm ba nữa, chắc chắn sẽ khác xưa."Một nhóm thanh niên trẻ cười nói, tấm tắc khen món thịt kho mềm, đậm đà, món rau xào vẫn giữ nguyên hương vị đậm đà như ngày nào.Phúc đứng sau quầy, mắt lướt qua từng khách, nét mặt thoáng nụ cười nhẹ. Lộc bưng cơm ra bàn, nhanh nhẹn, thân thiện, hòa đồng với khách hàng như những ngày trước.Không khí quán nhỏ như được sưởi ấm bởi sự gắn bó, yêu thương và lòng tin tưởng từ người đến ăn. Dù món "đặc biệt" không còn, nhưng sự ấm áp của gia đình, tình thương và những bữa cơm ngon vẫn giữ chân khách mỗi ngày.Chương 42 – Món đặc biệt chỉ phục vụ BaQuán cơm chiều nay vẫn đông nghịt người. Từ lúc treo biển lúc 16h, khách đã xếp hàng chờ bàn. Ai cũng háo hức chờ đợi món canh cá nấu riêu, thịt ba chỉ kho tiêu thơm nức hay tô cơm nóng hổi phủ trứng lòng đào đặc trưng của quán. Nhưng, có lẽ thứ khiến quán cơm nhỏ này nổi danh không chỉ vì vị ngon của món ăn, mà là khí chất của hai cậu chủ sinh đôi – Phúc và Lộc – và bí mật đã từng nằm sau tấm biển: "Món đặc biệt chỉ bán vào 20h".Giờ đây, tấm biển ấy đã được gỡ xuống. Từ khi ông Nguyễn trở về sau hơn mười năm biệt tích ở nước ngoài, quán cơm như có thêm một trụ cột. Ông không chỉ nấu nướng giỏi mà còn có sức hút trầm lặng, từng cử chỉ đều khiến người khác phải nể phục. Gương mặt góc cạnh phong trần, ánh mắt sâu hút và giọng nói trầm thấp khiến không ít người đàn ông đến ăn cũng phải lén lút nhìn theo ông chủ lớn tuổi vừa trở về.20h, khách cuối cùng rời quán. Lộc thở phào, gác váy tạp dề, lau giọt mồ hôi chảy dọc thái dương. Phúc xắn tay, bê rổ chén cuối cùng vào bếp, xoay cổ kêu răng rắc. Ông Nguyễn đi phía sau, nhẹ nhàng khóa cửa, ánh mắt như liếc về phía hai người con trai mà sống lưng Lộc bỗng rùng nhẹ. Cảm giác ấy – không chỉ là ánh nhìn của một người cha, mà là gì đó nhiều hơn. Đậm hơn. Âm ấm và sâu sắc hơn một mối liên kết máu mủ thông thường.21h. Căn nhà phía sau quán đã tắt bớt đèn, chỉ còn ánh vàng dịu nhẹ hắt từ đèn ngủ đầu giường.Cả ba cha con đều đã tắm rửa xong. Mùi sữa tắm nam tính còn vương trong không khí. Phúc bước ra khỏi phòng tắm cuối cùng, mái tóc còn ướt nước, vài giọt lăn dài trên làn da ngăm rám nắng. Tấm khăn choàng lưng hững hờ, để lộ tấm lưng rắn chắc với cơ bắp nổi rõ sau lớp da nâu bóng.Trong phòng ngủ lớn ở tầng trên – căn phòng vốn dành riêng cho ông Nguyễn – tiếng cửa mở khẽ vang lên. Ông đang ngồi tựa đầu giường, mặc chiếc áo thun trắng mỏng, tay cầm ly nước lọc, mắt khẽ liếc về phía cửa. Khi thấy Phúc bước vào, ánh nhìn ấy trở nên ấm nóng."Ba vẫn còn thức à?" – Phúc khẽ hỏi, giọng trầm, chân khép cửa lại."Chờ con," – ông Nguyễn đáp, chậm rãi đặt ly nước xuống bàn. "Biết con sẽ tới."Phúc cười nhẹ, bước tới gần. "Ngày nào cũng buôn bán mệt, nhưng tối đến... con vẫn muốn tự tay dâng món đặc biệt này cho ba."Căn phòng lặng đi một nhịp. Ông Nguyễn không nói, chỉ khẽ kéo tấm chăn mỏng xuống ngang hông. Đôi mắt ông ngước nhìn Phúc như thể mời gọi, như thể xác nhận: đây là thời khắc của hai người đàn ông – một người cha trở về, một người con đã lớn, giờ đang nằm trên cùng một mặt phẳng.Phúc quỳ gối lên giường, thân hình cường tráng di chuyển nhẹ như báo săn. Khi anh ngồi hẳn lên đùi ông Nguyễn, hai bàn tay to lớn của người cha cũng vừa vặn đặt lên vòng eo rắn chắc ấy, siết nhẹ."Lộc ngủ rồi?" – ông hỏi, giọng khàn khàn."Ngủ rồi," – Phúc khẽ trả lời, cúi thấp người, để môi mình áp lên vành tai ông Nguyễn – "Chỉ ba mới được ăn món này. Không ai khác."Ông Nguyễn khẽ rên một tiếng, bàn tay đã trượt dần xuống phần mông đầy đặn của con trai mình. Phúc khẽ rướn người, cho phép ông thưởng thức. Những ngón tay chai sần của người đàn ông lớn tuổi vuốt ve làn da mịn màng của con trai – từng nét cong, từng khe nhỏ đều được ông khám phá như một vùng đất linh thiêng quen thuộc."Vẫn chặt, vẫn mềm... vẫn là món ngon nhất." – ông thầm thì, tay siết mạnh hơn.Phúc hạ thấp người, môi anh tìm đến môi ông – nụ hôn không vội vàng mà đậm sâu, như hai người đàn ông đã chờ đợi cả ngày để được chạm vào nhau. Khi đôi môi họ dính lấy, tiếng thở dốc vang khẽ trong căn phòng nhỏ. Lưỡi Phúc luồn vào, không cần xin phép. Anh không còn là cậu con trai bé bỏng, mà là người chủ động, là kẻ phục vụ, là "đầu bếp" biết rõ khẩu vị người cha mình nhất.Khi ông Nguyễn nằm ngửa, Phúc đã ở trên, tấm thân vạm vỡ phủ lấy ông, hơi nóng lan khắp đệm. "Cây hàng" của Phúc đã dựng lên, cứng như sắt, đầu đỏ nhô khỏi lớp khăn choàng. Anh nghiêng người, khẽ cọ nhẹ lên vùng bụng dưới của ông như trêu chọc."Để con nấu," – Phúc nói, giọng khàn – "Món đặc biệt đêm nay, ba chỉ cần nằm yên và tận hưởng."Ông Nguyễn thở sâu, ánh mắt cháy lên như bùng lửa. Khi "cây hàng" ấy tìm đến lối nhỏ đã từng được bao lần tiếp đón, ông siết lấy vai con mình như muốn níu giữ từng nhịp vào.Phúc đưa vào chậm, từng chút một. "Phạch..." – tiếng trơn ướt và nhịp đẩy vang lên trong không gian kín đáo. Ông Nguyễn nghiến răng, cơn đau ban đầu như dội lại – nhưng lập tức bị thay thế bởi khoái cảm râm ran."Ưm... Phúc... mạnh thật..." – ông thở gấp.Phúc không đáp, chỉ rướn hông, nhấn sâu thêm. "Bạch... bạch..." – nhịp đều đặn, mạnh mẽ, thẳng góc. Anh phục vụ món ăn của riêng anh – thứ chỉ ba anh mới được hưởng – bằng cả cơ thể mình.Da chạm da. Hơi thở trộn lẫn. Mồ hôi từ trán chảy xuống cổ, rồi xuống ngực. Mỗi cú thúc đều chắc nịch, mang theo tiếng rên bị đè nén."Á... á, Phúc... sâu quá..." – ông Nguyễn cong lưng, thân thể run nhẹ. Cảm giác bị con trai mình đâm vào tận gốc khiến ông vừa ngượng, vừa ngây ngất. Nhưng ông không còn chống lại điều đó nữa. Đây là nhà. Đây là quán cơm của ba cha con. Và đây là món đặc biệt – không ai ngoài họ được chạm vào.Phúc cúi xuống, thì thầm bên tai cha:"Ba là khách hàng trung thành nhất của con. Và con sẽ không bao giờ để ba phải đói."///..//Phúc vẫn giữ nhịp đều, từng cú thúc mạnh mẽ vang lên tiếng "bạch bạch" trong không gian mờ ánh đèn ngủ. Cơ thể ngăm rám của anh hằn rõ từng đường gân cơ, chuyển động dứt khoát, gọn gàng, nhưng không vội vã. Tấm thân to lớn của ông Nguyễn run nhẹ dưới mỗi lần đón nhận, hơi thở ông dồn dập, ngực căng lên đón lấy từng lần lấp đầy của con trai."Ưm... Phúc... sâu quá... tràn cả vào trong..." – ông rên khẽ, bàn tay vẫn siết lấy cánh tay cơ bắp đang chống phía trên mình.Phúc ghé xuống, liếm nhẹ lên vành tai ông, thì thầm bằng giọng trầm khàn nức nở: "Còn lâu mới hết bữa đâu ba... con mới chỉ dọn món khai vị thôi."Bất ngờ, anh nhấc chân ông lên cao, hai đầu gối ông bị ép lại sát ngực. Động tác khiến lỗ nhỏ của ông khít chặt hơn, siết mạnh lấy cây hàng đang căng cứng bên trong. Phúc rùng mình, thở gấp, rồi bắt đầu nhấn sâu với tốc độ nhanh hơn."Phạch! Phạch! Phạch!"Tiếng va chạm da thịt vang dội, trộn lẫn tiếng rên rỉ ngắt quãng từ cổ họng ông Nguyễn. Đôi mắt ông mở lờ đờ, ngấn nước, môi mím lại không rên thành tiếng – nhưng gương mặt lại lộ rõ sự mê đắm, như thể đang được nuốt trọn bởi khoái cảm.Phúc nhấn sâu, giữ yên vài giây để ông cảm trọn độ đầy. Rồi anh rút ra nửa chừng, lại đâm mạnh vào khiến ông co giật từng đợt. Dưới những cú thúc dồn dập ấy, cả hai người đàn ông như quấn lấy nhau trong một nhịp điệu đắm say – nơi không còn ranh giới giữa cha và con, chỉ còn lại những tiếng thở gấp gáp, da chạm da, và khoái lạc cháy âm ỉ.Rồi khi ông Nguyễn tưởng như không thể chịu thêm được nữa, Phúc khựng lại. Anh giữ nguyên tư thế, cây hàng vẫn còn cắm trọn bên trong. Anh cúi xuống hôn ông, sâu và ướt át, tay vuốt dọc mái tóc bạc mới gội còn thơm mùi dầu gội nam tính."Ba... chuẩn bị đón trọn đi... con sắp..."Chưa kịp nói hết, Phúc gồng mình, đôi mông siết chặt, cây hàng giật liên tục khi từng đợt tinh dịch ấm nóng tuôn ra, tràn ngập trong lỗ nhỏ vẫn đang khít chặt. Ông Nguyễn rên lên, cắn nhẹ môi Phúc, cảm nhận rõ luồng nóng ấy lan vào tận sâu bên trong cơ thể mình."Á... Phúc... con... trời ơi... nhiều quá..."Tinh dịch rịn ra ngoài mép lỗ, chảy xuống đùi, trắng đục, nóng hổi. Phúc vẫn giữ nguyên tư thế, để cha mình cảm nhận trọn vẹn dư âm của món đặc biệt vừa được "phục vụ".Một lát sau, Phúc nhẹ nhàng rút ra. Cây hàng vẫn còn cứng, bóng nhẫy. Anh dùng tay lau khẽ quanh mép lỗ nhỏ của ông, rồi cúi xuống liếm nhẹ, như đang dọn sạch món ăn chính vừa bày biện.Cả hai nằm bên nhau, hơi thở vẫn còn nặng nề. Ông Nguyễn kéo chăn phủ ngang bụng cả hai, mắt lim dim:"Phúc... mỗi đêm đều như vậy, ba không biết mình có thể sống bao lâu nữa..."Phúc cười khẽ, ôm lấy vai cha, hôn nhẹ lên thái dương:"Chừng nào ba còn thèm món đặc biệt, con vẫn sẽ phục vụ. Không thiếu một lần."Bên ngoài, quán đã chìm vào yên lặng. Nhưng trong gian phòng ấy, đêm vẫn còn dài, và bữa tiệc giữa hai người đàn ông – vẫn chưa kết thúc hẳn.Chương 43Gần rạng sáng, sau khi rời khỏi phòng ba mình, Phúc trở về giường ngủ. Cơ thể vẫn còn ẩm mồ hôi và thoang thoảng mùi thân mật. Anh khẽ thở dài, kéo chăn phủ ngang người, rồi chìm vào giấc ngủ.Trong khi đó, ông Nguyễn vẫn nằm trong căn phòng cũ, đèn ngủ đã tắt, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt hắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào tấm màn. Ông đã thiếp đi, cả người vẫn còn thấm đẫm hơi nóng từ cuộc giao hoan với con trai.Nhưng giấc ngủ chưa kịp kéo dài bao lâu thì ông chợt cảm nhận có điều gì đó đang đè lên bụng mình. Làn hơi ấm, mềm và mịn như lụa, mùi hương dịu nhẹ lạ lẫm. Mí mắt ông khẽ động, rồi hé mở.Giữa bóng tối mờ nhòe, ông Nguyễn trừng mắt – bởi thân hình đang ngồi trên bụng ông lúc này... là Lộc.Cậu trai trắng trẻo, dáng người săn chắc và đầy đặn ấy không mặc gì ngoài một lớp áo mỏng đã tuột khỏi vai. Hai cánh tay chống hai bên ngực ông, ánh mắt Lộc nhìn ông Nguyễn không chút e dè."Ba ngủ say quá... con đợi mãi," Lộc thì thầm, giọng khàn nhẹ, rồi mỉm cười như thể một đứa trẻ sắp được thưởng món yêu thích.Trước khi ông Nguyễn kịp phản ứng, Lộc đã cúi xuống, môi lướt dọc cổ ông, để lại những vệt ẩm nóng khắp làn da từng trải.Chương 43
Lộc – Món ngọt rạng sángGió đầu hạ se se len qua khung cửa nhỏ, lùa vào căn phòng nồng hơi đàn ông sau một đêm dài bốc hỏa. Phúc vẫn ngủ say trong phòng bên, còn ông Nguyễn, sau bữa "đặc biệt" no nê đêm qua, nằm vắt tay lên trán mà say giấc, khóe môi vẫn còn ánh lên nét mãn nguyện.Thân thể ông, dù hơn năm mươi, vẫn rắn rỏi sau nhiều năm lao động ở xứ người. Bắp tay to, ngực bè ra, cơ bụng lờ mờ dưới ánh trăng khuya — tất cả vẫn phả ra hơi thở hấp dẫn đàn ông một cách đặc biệt.Rạng sáng.
Chừng 4 giờ.
Ông Nguyễn khẽ cựa mình vì cảm giác lạ... như có gì đó đang đè nặng lên bụng ông, một sức ép mềm mại nhưng chắc nịch.Ông mở mắt.
Ánh sáng mờ của bóng đèn ngoài hành lang hắt vào qua khe cửa hé, đủ để ông thấy rõ một hình bóng quen thuộc — Lộc đang ngồi trên người ông, đôi mắt sáng trong bóng tối, đôi môi hé mở như đang chờ đợi một phản ứng.Ông Nguyễn cau mày, chưa kịp lên tiếng thì Lộc đã khẽ đặt một ngón tay lên môi ông, nhẹ nhàng:— Suỵt... để con làm sáng cho ba tỉnh ngủ.Cậu trai sinh đôi với Phúc ấy, khác anh mình, không dữ dội mà có nét tinh nghịch, trêu chọc, nhưng vẫn đầy chủ ý. Từ đôi mông căng tròn áp sát bụng dưới ông, đến cử động nhẹ nhàng đầy ẩn ý của hông mình, Lộc rõ ràng không phải chỉ ngồi chơi.— Lộc... con đang...— Là con đó, ba à... con muốn phần mình. Tối qua, ba dành hết cho anh Phúc rồi, chẳng lẽ con không được một lần?Giọng Lộc vang khẽ trong cổ họng, mà đủ khiến ông Nguyễn cảm thấy máu nóng mình chực dồn về một chỗ.
Tay cậu đã lần xuống dưới lớp chăn, chạm nhẹ vào "cây hàng" mà đêm qua Phúc từng ngoạm trọn. Dù chỉ mới rạng sáng, nhưng ông không thể nói cơ thể mình chưa sẵn sàng.— Ba mệt rồi... để hôm khác...— Nhưng lúc này, nó đang tỉnh lắm mà...Lộc cúi sát, làn môi chạm vào cổ ông, mơn trớn như con mèo nhỏ. Hai tay lần mò, một tay đỡ lấy khung ngực rộng lớn, tay kia đỡ cây hàng đã bắt đầu căng phồng lên đầy thách thức.Ông Nguyễn gồng người, nhưng không đẩy Lộc ra.
Cậu trai bắt đầu nhấc hông, kéo nhẹ chiếc quần ngủ mình xuống, để lộ cặp mông trắng như sữa, tròn trịa và đầy đặn – thứ từng khiến bao thực khách đến quán không thể không liếc nhìn.Rồi... không báo trước, Lộc hạ người xuống thật chậm.— Ưm...Một tiếng rên khe khẽ bật ra khi cây hàng cong mạnh ấy len vào lỗ nhỏ đang khép chặt. Lộc khẽ run, nhưng không dừng lại. Ông Nguyễn bấu chặt hai bắp đùi cậu, hơi thở dồn dập:— Con điên rồi... con biết mình đang làm gì không...— Biết chứ... biết rất rõ.
Đây là món con dành riêng cho ba.Lộc bắt đầu chuyển động, đầu ngón tay bám lấy bả vai to của ông Nguyễn để làm điểm tựa, từng nhịp nâng lên rồi ngồi xuống nhịp nhàng. Âm thanh trầm đục vang lên trong gian phòng nhỏ, tiếng phạch phạch nhè nhẹ khi da thịt va vào nhau. Mỗi lần hạ xuống, lỗ nhỏ nuốt sâu hơn vào khúc cong kia, khiến mắt Lộc dần nhòe nước.— A... ba... ba to quá... cong nữa... chạm trúng...Ông Nguyễn thở khò khè, cảm giác tội lỗi hòa lẫn với sự đê mê khi nhìn thân thể trắng mịn đang trượt trên thân mình. Bắp tay ông siết lại, nhấc bổng Lộc lên trong một cú hất, rồi đè cậu xuống giường.— Để ba... món ngọt này, phải ăn thật sâu mới biết ngon.Ông Nguyễn xoay người, đặt Lộc nằm xuống nệm, thân hình cậu cong lên như một dải lụa trắng. Đôi chân thon dài vắt qua hông ông, bờ mông đầy đặn khẽ rung lên từng nhịp thở. "Cây hàng" của ông, sau khi được ngậm trọn một phần, giờ mới thực sự trương lực, nóng hổi và cong vồng lên như muốn đâm thủng mọi ranh giới.Lộc cắn nhẹ môi dưới, mắt ánh lên sự thách thức xen lẫn khát khao, một khát khao cũ kỹ từ tận sâu trong lòng, từ những năm tháng thiếu hình bóng người cha, giờ mới có dịp chạm vào thực thể sống – rắn rỏi và tràn trề như thế này.— Ba nhìn con đi... nhìn kĩ đi... cơ thể này là vì ba mà lớn lên như vậy.Lời thì thầm vừa dứt, ông Nguyễn đã nắm hai bên eo cậu, dí hông thật mạnh, khiến cây hàng phạch một tiếng xuyên sâu vào bên trong lỗ nhỏ.— ƯA—Á... a... a...Tiếng rên bật lên cao vút, dồn dập và nghẹn lại trong cổ họng Lộc. Cậu cong người, hai tay túm lấy ga trải giường, mông run bần bật dưới từng cú thúc sâu.— Chặt... quá...
— Con ôm chặt quá... muốn nuốt ba luôn hả?Ông Nguyễn gầm khẽ, từng cú bạch bạch bạch vang lên đều đặn trong căn phòng nhỏ. Tiếng da thịt va vào nhau, tiếng chất lỏng sền sệt trộn giữa thân thể đang giao nhau, tất cả hòa thành một bản nhạc đêm cháy bỏng.— Ưm... ưm... trúng rồi... chạm trúng chỗ đó rồi... ba... tiếp đi... a, a á...Mỗi lần rút ra, ông Nguyễn kéo thật dài, như thể muốn rút cả hồn vía Lộc ra theo, rồi lại dồn sức thọc mạnh vào trong, khiến lỗ nhỏ bật âm thanh ọc ọc, ướt sũng và ngậm đầy.Mồ hôi từ lưng ông rịn ra, nhỏ từng giọt lên ngực Lộc, rồi trượt xuống bụng cậu, hòa cùng lớp dịch trơn nhầy chảy ra từ giữa hai chân. Bàn tay to của ông trượt ra sau, vỗ mạnh lên mông Lộc một cái chát!, khiến cả người cậu giật lên.— A! Ba... ba đánh con...— Vì con hư... dám leo lên người ba trước...— Con biết... con biết mình hư... nhưng ba cũng thích mà... ba cũng đang... a... thúc mạnh thế cơ mà...Lộc thở dốc, cặp đùi khép chặt lấy hông ông như không muốn buông. Mỗi cú dập hông, lỗ nhỏ lại co siết mạnh hơn, như bóp lấy toàn bộ chiều dài của cây hàng cong cứng.— Sắp... sắp nữa rồi...Ông Nguyễn nghiến răng, kéo Lộc sát lại, dồn toàn bộ lực cuối cùng cho một chuỗi động tác sâu và dồn dập, mạnh đến mức giường cọt kẹt dưới thân họ.Bạch bạch bạch bạch—— Á á... ơ ơ... ba ơi... bên trong... nóng quá... nó... aa—!Một dòng ấm nóng bắn thẳng vào bên trong, dội ngược lại thành bụng Lộc, khiến cậu cong người lên như bị giật. Dịch đặc sền sệt tràn ra, từng nhịp từng đợt, cho đến khi cây hàng nhúc nhích nhẹ bên trong, vẫn còn cương.Lộc nằm thở hổn hển, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ hé mở. Dưới thân, dịch trắng đục rỉ ra từ lỗ nhỏ còn co thắt từng nhịp.Ông Nguyễn cúi xuống, đặt môi lên cổ Lộc, thì thầm:— Món ngọt này... ngấm vào tận xương rồi đấy, con trai.Lộc mỉm cười yếu ớt, vòng tay ôm lấy cổ ông:— Ba ngủ thêm chút đi... lát nữa mở quán rồi.— Ừ... nhưng đêm nay... con ngủ phòng ba nhé.Lộc gật nhẹ, để mặc ba mình rút ra chậm rãi. Một tiếng phạch nhỏ vang lên lần nữa, khi cây hàng trượt ra, kèm dòng trắng đục nhỏ xuống ga giường... như dấu ấn của một buổi rạng sáng ngọt ngào, đặc biệt, và không thể lặp lại với ai khác ngoài cha con họ.Chương 44
Món đặc biệt – dành riêng cho gia đìnhKhông khí trong phòng vẫn dày đặc mùi da thịt, mồ hôi và thứ dịch nhầy sót lại từ trận cuồng nhiệt vừa rồi. Ông Nguyễn chưa kịp rút ra khỏi người Lộc thì tiếng cửa bật mở khe khẽ.— Cạch...Phúc đứng sững nơi khung cửa. Thân hình cao lớn đổ bóng xuống sàn, bờ vai rộng, cơ bắp căng chặt dưới lớp áo mỏng. Đôi mắt đen sâu hoắm chiếu thẳng vào cảnh tượng trước mặt — ba anh vẫn còn đang kẹt bên trong Lộc, thân dưới ông hơi nhấp nhô, còn Lộc thì nằm mê dại, hai đùi vẫn vắt qua hông ba.Không nói lời nào, Phúc bước vào, sàn nhà khẽ rung dưới bàn chân rắn rỏi. Mỗi bước tiến gần thêm một chút, khí nóng như dâng trào.Ông Nguyễn quay đầu, giật mình khẽ.— Phúc... con dậy rồi à...Phúc không đáp. Mắt anh dừng lại nơi cặp mông trắng của Lộc đang hé mở, dịch trắng từ lỗ nhỏ rịn ra quét dọc đùi non. Cây hàng của ba anh vẫn còn cắm sâu trong đó, ẩm ướt và vẫn cương.— Còn chưa xong à?Giọng Phúc khàn đục, như bị nén lại bởi cơn giận khó gọi tên. Nhưng anh không nổi nóng. Chỉ đơn giản là... kéo áo thun khỏi người, từng múi cơ nổi rõ, bóng lên mồ hôi ban sớm. Quần tụt xuống ngang đùi, cây hàng của Phúc bật ra, dài, to, cong mạnh, như muốn thách thức chính cái cảnh anh vừa chứng kiến.— Ba có biết, cái cảnh này... đáng ra phải có con từ đầu không?Lộc khẽ rên, nghe giọng Phúc, cậu vặn người, mơ màng mở mắt:— Phúc... a... anh hai... đừng giận... em chỉ... em chỉ muốn ba cảm nhận em giống như anh thôi...Ông Nguyễn thở gấp, đang định rút ra thì một bàn tay lớn đè lên lưng ông từ phía sau.— Không rút... giữ nguyên như vậy.Giọng Phúc thì thầm vào tai ba, nóng rực. Tay anh trượt xuống mông ông, xoa một vòng, rồi khẽ tách hai mảnh thịt rắn rỏi ra. Lỗ nhỏ giữa khe mông ông Nguyễn hiện rõ, đỏ hồng, ẩm mịn.— Phúc... con định—— Con sẽ ăn luôn món sáng nay, ba à.
— Nếu Lộc được, thì ba cũng phải để con nếm.Không để ông nói thêm, Phúc chụm hông, đặt đầu khấc cứng như đá vào giữa khe mông ba. Một cú thúc vừa đủ lực, phạch — cây hàng cong vồng xuyên thẳng vào bên trong ông Nguyễn, khiến cả ông lẫn Lộc đồng loạt giật bắn.— Hự... Phúc... con—— Im. Cảm nhận đi.Bạch— bạch— bạch—Phúc bắt đầu ra vào đều đặn, nhịp mạnh từ phía sau khiến ông Nguyễn vô thức đẩy hông về trước, khiến cây hàng ông đang cắm trong Lộc cũng theo đó nhấn sâu hơn.— Ư— A... ba! Cả hai người... sâu quá... em chịu không nổi...Lộc gào khẽ, thân dưới bị thúc tới lui như một con thuyền nhỏ giữa hai đầu sóng lớn. Phía trước là cây hàng của ba, phía sau là Phúc đẩy từng cú làm toàn thân ông Nguyễn rung lên, kéo theo những cú thúc không kiểm soát vào sâu tận tử điểm của Lộc.Tiếng bạch bạch bạch xen lẫn ọc ọc, ưm ưm, a... á á..., lan khắp căn phòng.Phúc gầm khẽ, mồ hôi nhỏ xuống lưng ông. Tay anh ghì lấy eo ba, mắt không rời khỏi cảnh cây hàng ông còn nhấp trong Lộc — ba và em, cả hai bị anh kẹp chặt, đẩy dồn đến cùng cực.— Sắp rồi... giữ cho chặt...Một tiếng gằn thô và trầm, Phúc đâm thật mạnh, cả thân ông Nguyễn rung lên một đợt, kéo theo một cú dập sâu cuối cùng vào Lộc. Cả ba cùng lúc vỡ tung:— Ưa—aa...
— Ba ơi—
— Em chết mất... trong... sâu quá...Dịch nóng ồ ạt tràn vào từ hai phía — bên trong ông Nguyễn, cây hàng Phúc xả căng; bên trong Lộc, ông Nguyễn nổ thêm một đợt tinh dày đặc, lấp đầy không gian chật hẹp.Ba thân thể vạm vỡ, trắng – ngăm – rám nắng đan vào nhau, ướt đẫm và thở gấp. Họ nằm đó, quấn lấy nhau, không còn ranh giới cha – con – anh em.Lộc mỉm cười trong mê dại, thì thầm:— Cái món đặc biệt này... chỉ dành riêng cho nhà mình thôi...Chương 45
Ngày đặc biệt – bữa tiệc chỉ dành riêng cho ba người đàn ông nhà họ NguyễnChiều hôm đó, quán cơm mở trễ hơn mọi ngày. Không ai trong xóm trách móc. Người ta đã quá quen với nhịp sống thoải mái của quán cơm "chỉ bán từ 16h đến 20h", nơi có hai cậu chủ sinh đôi mà mỗi động tác chan nước mắm hay vén tay áo đều khiến thực khách không thể rời mắt.Hôm nay không có tấm bảng "Món đặc biệt bán lúc 20h". Không cần nữa.Sau khi dọn bàn cuối cùng, quán tắt đèn sớm. Phúc khoá cửa ngoài, Lộc thu dọn bát đũa gọn gàng, còn ông Nguyễn thì ngồi ở bậc thềm, đôi mắt trầm ngâm nhìn ánh đèn đường mờ xa.— Tụi con có món đặc biệt, đúng nghĩa. Không bán cho ai cả... chỉ dọn ra tối nay, cho ba.Phúc đứng sau lưng ông, ghé sát tai nói nhỏ. Hơi thở anh phả lên cổ, khiến sống lưng ông Nguyễn khẽ rùng mình.Lộc cũng vừa xong việc, bước ra, trên người đã thay bộ áo mỏng gần như xuyên thấu. Cậu ngồi xuống bên ba, tựa đầu lên vai ông.— Đêm nay là "tiệc nhỏ" của ba con mình.Căn nhà tắt hết đèn. Chỉ còn phòng ngủ là sáng.Căn phòng giờ là không gian riêng, kín đáo. Trên bàn có hai chai rượu gạo đã mở nắp, hương cay nồng thoảng qua. Một dĩa trái cây, vài miếng mồi khô. Nhưng không ai màng đến nữa.Phúc đứng giữa phòng, đã cởi trần. Thân hình vạm vỡ ánh lên dưới đèn vàng. Cây hàng anh đã cương cứng, trướng lên rõ trong lớp quần lót đen ôm sát.— Ba ngồi giữa.Giọng Phúc trầm xuống.Ông Nguyễn còn ngập ngừng. Nhưng Lộc đã nhẹ nhàng kéo ông ngồi lên giường, rồi ngồi hẳn lên đùi ông, đưa môi chạm vào môi ba. Nụ hôn chậm rãi, ấm, không vội vã. Lưỡi chạm vào nhau như lời chào mừng, như một khẳng định rằng: đây là nhà. Và ông – không còn là người khách trở về – mà là người thuộc về.Phúc tiến lại gần, từ phía sau ông, kéo áo ba lên. Mỗi cái khuy được mở ra bằng đôi tay rắn rỏi. Rồi anh ghé môi hôn nhẹ vào gáy ông, tiếp đến là từng đường dọc sống lưng, xuống thắt lưng rắn chắc dù đã có tuổi.— Ba là của tụi con. Từ hôm nay, vĩnh viễn.Lộc bắt đầu nhấp nhẹ khi đang ngồi trên đùi ông, thân thể cậu cọ vào, gợi lên từng sóng nhỏ.Phúc thì trượt quần ba xuống, hôn xuống hai bờ mông đã nhuộm mùi thân mật từ sáng. Anh mở miệng, liếm dọc theo khe mông, thỉnh thoảng chóp chép thành tiếng, khiến ông Nguyễn siết vai.— Phúc... đừng... ba lớn tuổi rồi—— Nhưng lỗ của ba thì vẫn mời gọi. Phải không?Lộc khúc khích, kéo tay ông đặt lên ngực cậu.— Ba thử bóp em đi... ba không thấy em chờ từ sớm sao?Phúc đứng dậy, đặt đầu khấc của cây hàng cong mạnh sát khe mông ông, rồi nhẹ nhàng đẩy vào, từng chút một, không vội. Cảm giác như một lời tuyên thệ.— Đây là "tiệc", không phải vội vàng như buổi sáng nữa...
— Tối nay... tụi con ăn từ từ, từng người, từng đợt.Phúc từ phía sau dập hông nhịp nhàng. Ông Nguyễn nằm giữa hai người con trai, toàn thân trần trụi, mồ hôi bắt đầu rịn ra.Lộc leo lên ngực ông, ngồi dạng chân, hạ thấp người để đặt lỗ nhỏ của mình lên cây hàng của ông Nguyễn, vừa vào được phân nửa đã ưm lên vì nóng và đầy.— Ư... ba, vẫn cứng... sâu thật đấy...Phúc giữ mông ba thật chặt, thúc sâu hơn. Bên trên, Lộc bắt đầu nhún nhẹ, phập phập, dịch nhờn rịn ra làm thân thể ướt át, dính bết.Ba người đàn ông rên rỉ, thở dồn, gối chăn nhàu nát.Một lúc sau, Phúc rút ra, đổi tư thế. Lộc nằm ngửa, ông Nguyễn ngồi giữa háng em, còn Phúc ngồi sau lưng ông, cây hàng tựa sẵn nơi lỗ hậu đã đỏ bừng.— Ba chỉ cần thở thôi. Đêm nay... tụi con sẽ thay nhau giữ ba lại.Và họ tiếp tục — từng đợt, từng đêm, từng cú dập sâu. Không còn giới hạn. Không còn ranh giới giữa ba và con...Căn phòng giờ đã nóng như một nồi áp suất, không khí đặc quánh mùi thân thể đàn ông. Mồ hôi, dịch nhờn, và nhịp thở dồn dập tạo nên một bản nhạc kỳ lạ — bản nhạc chỉ ba người trong căn nhà này mới hiểu.Ông Nguyễn nằm nghiêng, ngực thở phập phồng, thân thể vẫn chưa nguôi sau lượt "trả bài" dồn dập của Phúc. Cây hàng của ông dù đã qua một lần bắn ra vẫn còn lấp lửng, bóng loáng. Dưới mông ông là lớp ga giường ẩm ướt, in dấu cả thân hình dính chặt của Lộc và vết trượt mượt do dịch tiết ra.— Ba... còn chịu được không? – Phúc thì thầm, tay xoa nhẹ lưng ông, lòng bàn tay anh dính đầy mồ hôi và nhờn.— Chịu... tụi con dám nghĩ ba không chịu sao?Giọng ông khàn khàn, mắt đỏ hoe vì ham muốn chưa nguôi. Dù mệt, thân thể ông vẫn còn rạo rực, phần lỗ nhỏ phía sau đã đỏ bừng, mở rộng sau lượt ra vào kéo dài của Phúc.Lộc khi đó đã quỳ giữa hai chân ba, thè lưỡi liếm dọc từ gốc cây hàng đến tận đầu khấc, chóp chép liên hồi như đang bú một món ngon quý giá. Cậu để đầu lưỡi liếm vòng quanh phần đầu đỏ au ấy, rồi mới nuốt gọn vào miệng, để cổ họng mình khép chặt lấy từng đợt nhấp lên nhấp xuống.— Ọc ọc... ưm... ba, của ba vẫn còn nóng lắm... ưm...Ông Nguyễn nghiêng đầu, mắt nhìn xuống thằng con út mà ông từng cho là non nớt. Giờ đây Lộc đang bú như người tình thành thạo nhất, đôi mắt mơ màng, miệng mút chặt, hai tay giữ chặt đùi ba như không muốn lơi ra.Phúc thì đã ngồi lại sau lưng ông, nhưng lần này anh không vội xâm nhập mà chỉ dùng hai tay xoa nhẹ bờ mông đã nhễ nhại của ông. Anh ghé sát miệng, hôn lên từng đốt sống lưng, rồi bất ngờ liếm một đường dài từ lưng đến khe mông, dừng lại ở đó, đưa đầu lưỡi len sâu vào trong.— Ưm... Phúc, đừng... ba yếu rồi...— Nhưng lỗ ba chưa chịu nghỉ mà. Nó vẫn còn... hấp lấy lưỡi con đây này...Anh thì thầm. Lưỡi anh đẩy mạnh hơn, vừa xoáy vừa mút, khiến ông giật người, rên lên từng đợt:— A... á... Phúc... Lộc... hai đứa... ba không chịu nổi nữa đâu...Lộc ngẩng lên, đôi môi dính nhớp:— Ba chịu không nổi mà nó vẫn cứng nè... nhìn nè Phúc...Phúc kéo mông ông ra, đặt đầu khấc của mình ngay cửa sau ông, rồi phạch một tiếng, đẩy vào sâu đến tận gốc. Ông rú khẽ, toàn thân cong lên, tay bấu vào ga giường.— A... trời... nó lại vô nữa... Phúc...— Con vô... là để giữ ba lại. Đêm nay là đêm đầu tiên ba ở nhà. Tụi con không để ba đi đâu nữa.Phúc dập từng cú nặng, mạnh. Bạch bạch bạch vang vọng trong phòng. Mỗi lần rút ra, dính sệt, rồi lại phập vào khiến ông phải cong người rên:— Á... á á... nữa hả con... sâu quá...Lộc lại trèo lên ngực ba, ngồi lên mặt ông, lỗ nhỏ ươn ướt áp sát mũi ba, cậu cúi xuống thì thầm:— Liếm em đi ba... đêm nay ai cũng phải được ba ăn hết...Ông Nguyễn như mất kiểm soát. Đầu lưỡi ông thò ra, liếm chầm chậm dọc rãnh, khiến Lộc rên ư ư, tay ôm lấy đầu ba mà ấn mạnh vào háng.Dưới mông ông, Phúc vẫn dập đều. Cây hàng dài cong ấy đi vào như khoan vào tận sâu trong ruột, khiến ông run rẩy từng đợt. Đến cú thúc thứ hai mươi mấy, Phúc gằn giọng:— Ba... con... ra... rồi!Phập — bạch!Anh giữ yên cây hàng thật sâu, rồi phóng ra từng đợt mạnh mẽ, nóng rực trong ruột ông. Ông gầm lên, run bắn, và đồng thời phóng ra thêm lần nữa, tinh trắng dính đầy lên bụng Lộc.Căn phòng dần im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề, tiếng rục rịch dính nhớp giữa da thịt.Ba người nằm đan chéo, dính chặt nhau. Không ai nói gì. Chỉ là những cái vuốt ve dịu dàng sau bão tố, những cái hôn nhẹ trên trán, và tiếng thì thầm ngắn gọn:— Chào mừng ba về nhà...
"Ê, thằng nhỏ này ai vậy? Sao lần đầu thấy dẫn ông chú này đi chợ?"Một bà cụ đứng bên quầy rau gật đầu:
"Nghe nói ông chú đó là ba của mấy thằng Phúc, Lộc, lâu lắm mới về lại đây.""Thật hả? Không ngờ vậy," một người khác tò mò.
"Quán cơm vừa mới mở lại, mà thấy khác hẳn, không còn cái bảng 'món đặc biệt' nữa. Có phải tụi nó thay đổi rồi không nhỉ?"Lộc nghe thấy, mỉm cười trả lời khách:
"Vâng, quán giờ chỉ bán bình thường thôi ạ, nhưng vẫn giữ chất lượng và tấm lòng như ngày trước."Ông Nguyễn cũng mỉm cười, vẻ mặt thoải mái hơn hẳn so với những ngày đầu về lại. Ông chăm chú chọn từng củ hành, quả cà chua tươi, rồi hỏi người bán vài món đặc sản vùng này.Trong khi đó, ở quán, Phúc tiếp tục lau bàn ghế, lau sạch từng vết dầu mỡ, từng vết bụi bám. Anh thỉnh thoảng dừng tay nhìn ra ngoài, nơi Lộc và ông Nguyễn đang đi chợ. Trong lòng Phúc có chút yên tâm, dù mọi chuyện còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng ít nhất hôm nay, mọi thứ đang dần trở lại đúng hướng.Khách ra vào quán vẫn tấp nập không ngớt. Dù không còn tấm bảng "món đặc biệt" treo trước cửa, nhưng mùi thơm của các món cơm, bát canh nóng hổi vẫn giữ chân được nhiều người.Một vài khách quen vẫn ríu rít bàn tán, hỏi thăm tình hình quán và dặn dò nhau:
"Dù sao thì cũng phải ủng hộ mấy đứa nó, quán giờ có thêm ba nữa, chắc chắn sẽ khác xưa."Một nhóm thanh niên trẻ cười nói, tấm tắc khen món thịt kho mềm, đậm đà, món rau xào vẫn giữ nguyên hương vị đậm đà như ngày nào.Phúc đứng sau quầy, mắt lướt qua từng khách, nét mặt thoáng nụ cười nhẹ. Lộc bưng cơm ra bàn, nhanh nhẹn, thân thiện, hòa đồng với khách hàng như những ngày trước.Không khí quán nhỏ như được sưởi ấm bởi sự gắn bó, yêu thương và lòng tin tưởng từ người đến ăn. Dù món "đặc biệt" không còn, nhưng sự ấm áp của gia đình, tình thương và những bữa cơm ngon vẫn giữ chân khách mỗi ngày.Chương 42 – Món đặc biệt chỉ phục vụ BaQuán cơm chiều nay vẫn đông nghịt người. Từ lúc treo biển lúc 16h, khách đã xếp hàng chờ bàn. Ai cũng háo hức chờ đợi món canh cá nấu riêu, thịt ba chỉ kho tiêu thơm nức hay tô cơm nóng hổi phủ trứng lòng đào đặc trưng của quán. Nhưng, có lẽ thứ khiến quán cơm nhỏ này nổi danh không chỉ vì vị ngon của món ăn, mà là khí chất của hai cậu chủ sinh đôi – Phúc và Lộc – và bí mật đã từng nằm sau tấm biển: "Món đặc biệt chỉ bán vào 20h".Giờ đây, tấm biển ấy đã được gỡ xuống. Từ khi ông Nguyễn trở về sau hơn mười năm biệt tích ở nước ngoài, quán cơm như có thêm một trụ cột. Ông không chỉ nấu nướng giỏi mà còn có sức hút trầm lặng, từng cử chỉ đều khiến người khác phải nể phục. Gương mặt góc cạnh phong trần, ánh mắt sâu hút và giọng nói trầm thấp khiến không ít người đàn ông đến ăn cũng phải lén lút nhìn theo ông chủ lớn tuổi vừa trở về.20h, khách cuối cùng rời quán. Lộc thở phào, gác váy tạp dề, lau giọt mồ hôi chảy dọc thái dương. Phúc xắn tay, bê rổ chén cuối cùng vào bếp, xoay cổ kêu răng rắc. Ông Nguyễn đi phía sau, nhẹ nhàng khóa cửa, ánh mắt như liếc về phía hai người con trai mà sống lưng Lộc bỗng rùng nhẹ. Cảm giác ấy – không chỉ là ánh nhìn của một người cha, mà là gì đó nhiều hơn. Đậm hơn. Âm ấm và sâu sắc hơn một mối liên kết máu mủ thông thường.21h. Căn nhà phía sau quán đã tắt bớt đèn, chỉ còn ánh vàng dịu nhẹ hắt từ đèn ngủ đầu giường.Cả ba cha con đều đã tắm rửa xong. Mùi sữa tắm nam tính còn vương trong không khí. Phúc bước ra khỏi phòng tắm cuối cùng, mái tóc còn ướt nước, vài giọt lăn dài trên làn da ngăm rám nắng. Tấm khăn choàng lưng hững hờ, để lộ tấm lưng rắn chắc với cơ bắp nổi rõ sau lớp da nâu bóng.Trong phòng ngủ lớn ở tầng trên – căn phòng vốn dành riêng cho ông Nguyễn – tiếng cửa mở khẽ vang lên. Ông đang ngồi tựa đầu giường, mặc chiếc áo thun trắng mỏng, tay cầm ly nước lọc, mắt khẽ liếc về phía cửa. Khi thấy Phúc bước vào, ánh nhìn ấy trở nên ấm nóng."Ba vẫn còn thức à?" – Phúc khẽ hỏi, giọng trầm, chân khép cửa lại."Chờ con," – ông Nguyễn đáp, chậm rãi đặt ly nước xuống bàn. "Biết con sẽ tới."Phúc cười nhẹ, bước tới gần. "Ngày nào cũng buôn bán mệt, nhưng tối đến... con vẫn muốn tự tay dâng món đặc biệt này cho ba."Căn phòng lặng đi một nhịp. Ông Nguyễn không nói, chỉ khẽ kéo tấm chăn mỏng xuống ngang hông. Đôi mắt ông ngước nhìn Phúc như thể mời gọi, như thể xác nhận: đây là thời khắc của hai người đàn ông – một người cha trở về, một người con đã lớn, giờ đang nằm trên cùng một mặt phẳng.Phúc quỳ gối lên giường, thân hình cường tráng di chuyển nhẹ như báo săn. Khi anh ngồi hẳn lên đùi ông Nguyễn, hai bàn tay to lớn của người cha cũng vừa vặn đặt lên vòng eo rắn chắc ấy, siết nhẹ."Lộc ngủ rồi?" – ông hỏi, giọng khàn khàn."Ngủ rồi," – Phúc khẽ trả lời, cúi thấp người, để môi mình áp lên vành tai ông Nguyễn – "Chỉ ba mới được ăn món này. Không ai khác."Ông Nguyễn khẽ rên một tiếng, bàn tay đã trượt dần xuống phần mông đầy đặn của con trai mình. Phúc khẽ rướn người, cho phép ông thưởng thức. Những ngón tay chai sần của người đàn ông lớn tuổi vuốt ve làn da mịn màng của con trai – từng nét cong, từng khe nhỏ đều được ông khám phá như một vùng đất linh thiêng quen thuộc."Vẫn chặt, vẫn mềm... vẫn là món ngon nhất." – ông thầm thì, tay siết mạnh hơn.Phúc hạ thấp người, môi anh tìm đến môi ông – nụ hôn không vội vàng mà đậm sâu, như hai người đàn ông đã chờ đợi cả ngày để được chạm vào nhau. Khi đôi môi họ dính lấy, tiếng thở dốc vang khẽ trong căn phòng nhỏ. Lưỡi Phúc luồn vào, không cần xin phép. Anh không còn là cậu con trai bé bỏng, mà là người chủ động, là kẻ phục vụ, là "đầu bếp" biết rõ khẩu vị người cha mình nhất.Khi ông Nguyễn nằm ngửa, Phúc đã ở trên, tấm thân vạm vỡ phủ lấy ông, hơi nóng lan khắp đệm. "Cây hàng" của Phúc đã dựng lên, cứng như sắt, đầu đỏ nhô khỏi lớp khăn choàng. Anh nghiêng người, khẽ cọ nhẹ lên vùng bụng dưới của ông như trêu chọc."Để con nấu," – Phúc nói, giọng khàn – "Món đặc biệt đêm nay, ba chỉ cần nằm yên và tận hưởng."Ông Nguyễn thở sâu, ánh mắt cháy lên như bùng lửa. Khi "cây hàng" ấy tìm đến lối nhỏ đã từng được bao lần tiếp đón, ông siết lấy vai con mình như muốn níu giữ từng nhịp vào.Phúc đưa vào chậm, từng chút một. "Phạch..." – tiếng trơn ướt và nhịp đẩy vang lên trong không gian kín đáo. Ông Nguyễn nghiến răng, cơn đau ban đầu như dội lại – nhưng lập tức bị thay thế bởi khoái cảm râm ran."Ưm... Phúc... mạnh thật..." – ông thở gấp.Phúc không đáp, chỉ rướn hông, nhấn sâu thêm. "Bạch... bạch..." – nhịp đều đặn, mạnh mẽ, thẳng góc. Anh phục vụ món ăn của riêng anh – thứ chỉ ba anh mới được hưởng – bằng cả cơ thể mình.Da chạm da. Hơi thở trộn lẫn. Mồ hôi từ trán chảy xuống cổ, rồi xuống ngực. Mỗi cú thúc đều chắc nịch, mang theo tiếng rên bị đè nén."Á... á, Phúc... sâu quá..." – ông Nguyễn cong lưng, thân thể run nhẹ. Cảm giác bị con trai mình đâm vào tận gốc khiến ông vừa ngượng, vừa ngây ngất. Nhưng ông không còn chống lại điều đó nữa. Đây là nhà. Đây là quán cơm của ba cha con. Và đây là món đặc biệt – không ai ngoài họ được chạm vào.Phúc cúi xuống, thì thầm bên tai cha:"Ba là khách hàng trung thành nhất của con. Và con sẽ không bao giờ để ba phải đói."///..//Phúc vẫn giữ nhịp đều, từng cú thúc mạnh mẽ vang lên tiếng "bạch bạch" trong không gian mờ ánh đèn ngủ. Cơ thể ngăm rám của anh hằn rõ từng đường gân cơ, chuyển động dứt khoát, gọn gàng, nhưng không vội vã. Tấm thân to lớn của ông Nguyễn run nhẹ dưới mỗi lần đón nhận, hơi thở ông dồn dập, ngực căng lên đón lấy từng lần lấp đầy của con trai."Ưm... Phúc... sâu quá... tràn cả vào trong..." – ông rên khẽ, bàn tay vẫn siết lấy cánh tay cơ bắp đang chống phía trên mình.Phúc ghé xuống, liếm nhẹ lên vành tai ông, thì thầm bằng giọng trầm khàn nức nở: "Còn lâu mới hết bữa đâu ba... con mới chỉ dọn món khai vị thôi."Bất ngờ, anh nhấc chân ông lên cao, hai đầu gối ông bị ép lại sát ngực. Động tác khiến lỗ nhỏ của ông khít chặt hơn, siết mạnh lấy cây hàng đang căng cứng bên trong. Phúc rùng mình, thở gấp, rồi bắt đầu nhấn sâu với tốc độ nhanh hơn."Phạch! Phạch! Phạch!"Tiếng va chạm da thịt vang dội, trộn lẫn tiếng rên rỉ ngắt quãng từ cổ họng ông Nguyễn. Đôi mắt ông mở lờ đờ, ngấn nước, môi mím lại không rên thành tiếng – nhưng gương mặt lại lộ rõ sự mê đắm, như thể đang được nuốt trọn bởi khoái cảm.Phúc nhấn sâu, giữ yên vài giây để ông cảm trọn độ đầy. Rồi anh rút ra nửa chừng, lại đâm mạnh vào khiến ông co giật từng đợt. Dưới những cú thúc dồn dập ấy, cả hai người đàn ông như quấn lấy nhau trong một nhịp điệu đắm say – nơi không còn ranh giới giữa cha và con, chỉ còn lại những tiếng thở gấp gáp, da chạm da, và khoái lạc cháy âm ỉ.Rồi khi ông Nguyễn tưởng như không thể chịu thêm được nữa, Phúc khựng lại. Anh giữ nguyên tư thế, cây hàng vẫn còn cắm trọn bên trong. Anh cúi xuống hôn ông, sâu và ướt át, tay vuốt dọc mái tóc bạc mới gội còn thơm mùi dầu gội nam tính."Ba... chuẩn bị đón trọn đi... con sắp..."Chưa kịp nói hết, Phúc gồng mình, đôi mông siết chặt, cây hàng giật liên tục khi từng đợt tinh dịch ấm nóng tuôn ra, tràn ngập trong lỗ nhỏ vẫn đang khít chặt. Ông Nguyễn rên lên, cắn nhẹ môi Phúc, cảm nhận rõ luồng nóng ấy lan vào tận sâu bên trong cơ thể mình."Á... Phúc... con... trời ơi... nhiều quá..."Tinh dịch rịn ra ngoài mép lỗ, chảy xuống đùi, trắng đục, nóng hổi. Phúc vẫn giữ nguyên tư thế, để cha mình cảm nhận trọn vẹn dư âm của món đặc biệt vừa được "phục vụ".Một lát sau, Phúc nhẹ nhàng rút ra. Cây hàng vẫn còn cứng, bóng nhẫy. Anh dùng tay lau khẽ quanh mép lỗ nhỏ của ông, rồi cúi xuống liếm nhẹ, như đang dọn sạch món ăn chính vừa bày biện.Cả hai nằm bên nhau, hơi thở vẫn còn nặng nề. Ông Nguyễn kéo chăn phủ ngang bụng cả hai, mắt lim dim:"Phúc... mỗi đêm đều như vậy, ba không biết mình có thể sống bao lâu nữa..."Phúc cười khẽ, ôm lấy vai cha, hôn nhẹ lên thái dương:"Chừng nào ba còn thèm món đặc biệt, con vẫn sẽ phục vụ. Không thiếu một lần."Bên ngoài, quán đã chìm vào yên lặng. Nhưng trong gian phòng ấy, đêm vẫn còn dài, và bữa tiệc giữa hai người đàn ông – vẫn chưa kết thúc hẳn.Chương 43Gần rạng sáng, sau khi rời khỏi phòng ba mình, Phúc trở về giường ngủ. Cơ thể vẫn còn ẩm mồ hôi và thoang thoảng mùi thân mật. Anh khẽ thở dài, kéo chăn phủ ngang người, rồi chìm vào giấc ngủ.Trong khi đó, ông Nguyễn vẫn nằm trong căn phòng cũ, đèn ngủ đã tắt, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt hắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào tấm màn. Ông đã thiếp đi, cả người vẫn còn thấm đẫm hơi nóng từ cuộc giao hoan với con trai.Nhưng giấc ngủ chưa kịp kéo dài bao lâu thì ông chợt cảm nhận có điều gì đó đang đè lên bụng mình. Làn hơi ấm, mềm và mịn như lụa, mùi hương dịu nhẹ lạ lẫm. Mí mắt ông khẽ động, rồi hé mở.Giữa bóng tối mờ nhòe, ông Nguyễn trừng mắt – bởi thân hình đang ngồi trên bụng ông lúc này... là Lộc.Cậu trai trắng trẻo, dáng người săn chắc và đầy đặn ấy không mặc gì ngoài một lớp áo mỏng đã tuột khỏi vai. Hai cánh tay chống hai bên ngực ông, ánh mắt Lộc nhìn ông Nguyễn không chút e dè."Ba ngủ say quá... con đợi mãi," Lộc thì thầm, giọng khàn nhẹ, rồi mỉm cười như thể một đứa trẻ sắp được thưởng món yêu thích.Trước khi ông Nguyễn kịp phản ứng, Lộc đã cúi xuống, môi lướt dọc cổ ông, để lại những vệt ẩm nóng khắp làn da từng trải.Chương 43
Lộc – Món ngọt rạng sángGió đầu hạ se se len qua khung cửa nhỏ, lùa vào căn phòng nồng hơi đàn ông sau một đêm dài bốc hỏa. Phúc vẫn ngủ say trong phòng bên, còn ông Nguyễn, sau bữa "đặc biệt" no nê đêm qua, nằm vắt tay lên trán mà say giấc, khóe môi vẫn còn ánh lên nét mãn nguyện.Thân thể ông, dù hơn năm mươi, vẫn rắn rỏi sau nhiều năm lao động ở xứ người. Bắp tay to, ngực bè ra, cơ bụng lờ mờ dưới ánh trăng khuya — tất cả vẫn phả ra hơi thở hấp dẫn đàn ông một cách đặc biệt.Rạng sáng.
Chừng 4 giờ.
Ông Nguyễn khẽ cựa mình vì cảm giác lạ... như có gì đó đang đè nặng lên bụng ông, một sức ép mềm mại nhưng chắc nịch.Ông mở mắt.
Ánh sáng mờ của bóng đèn ngoài hành lang hắt vào qua khe cửa hé, đủ để ông thấy rõ một hình bóng quen thuộc — Lộc đang ngồi trên người ông, đôi mắt sáng trong bóng tối, đôi môi hé mở như đang chờ đợi một phản ứng.Ông Nguyễn cau mày, chưa kịp lên tiếng thì Lộc đã khẽ đặt một ngón tay lên môi ông, nhẹ nhàng:— Suỵt... để con làm sáng cho ba tỉnh ngủ.Cậu trai sinh đôi với Phúc ấy, khác anh mình, không dữ dội mà có nét tinh nghịch, trêu chọc, nhưng vẫn đầy chủ ý. Từ đôi mông căng tròn áp sát bụng dưới ông, đến cử động nhẹ nhàng đầy ẩn ý của hông mình, Lộc rõ ràng không phải chỉ ngồi chơi.— Lộc... con đang...— Là con đó, ba à... con muốn phần mình. Tối qua, ba dành hết cho anh Phúc rồi, chẳng lẽ con không được một lần?Giọng Lộc vang khẽ trong cổ họng, mà đủ khiến ông Nguyễn cảm thấy máu nóng mình chực dồn về một chỗ.
Tay cậu đã lần xuống dưới lớp chăn, chạm nhẹ vào "cây hàng" mà đêm qua Phúc từng ngoạm trọn. Dù chỉ mới rạng sáng, nhưng ông không thể nói cơ thể mình chưa sẵn sàng.— Ba mệt rồi... để hôm khác...— Nhưng lúc này, nó đang tỉnh lắm mà...Lộc cúi sát, làn môi chạm vào cổ ông, mơn trớn như con mèo nhỏ. Hai tay lần mò, một tay đỡ lấy khung ngực rộng lớn, tay kia đỡ cây hàng đã bắt đầu căng phồng lên đầy thách thức.Ông Nguyễn gồng người, nhưng không đẩy Lộc ra.
Cậu trai bắt đầu nhấc hông, kéo nhẹ chiếc quần ngủ mình xuống, để lộ cặp mông trắng như sữa, tròn trịa và đầy đặn – thứ từng khiến bao thực khách đến quán không thể không liếc nhìn.Rồi... không báo trước, Lộc hạ người xuống thật chậm.— Ưm...Một tiếng rên khe khẽ bật ra khi cây hàng cong mạnh ấy len vào lỗ nhỏ đang khép chặt. Lộc khẽ run, nhưng không dừng lại. Ông Nguyễn bấu chặt hai bắp đùi cậu, hơi thở dồn dập:— Con điên rồi... con biết mình đang làm gì không...— Biết chứ... biết rất rõ.
Đây là món con dành riêng cho ba.Lộc bắt đầu chuyển động, đầu ngón tay bám lấy bả vai to của ông Nguyễn để làm điểm tựa, từng nhịp nâng lên rồi ngồi xuống nhịp nhàng. Âm thanh trầm đục vang lên trong gian phòng nhỏ, tiếng phạch phạch nhè nhẹ khi da thịt va vào nhau. Mỗi lần hạ xuống, lỗ nhỏ nuốt sâu hơn vào khúc cong kia, khiến mắt Lộc dần nhòe nước.— A... ba... ba to quá... cong nữa... chạm trúng...Ông Nguyễn thở khò khè, cảm giác tội lỗi hòa lẫn với sự đê mê khi nhìn thân thể trắng mịn đang trượt trên thân mình. Bắp tay ông siết lại, nhấc bổng Lộc lên trong một cú hất, rồi đè cậu xuống giường.— Để ba... món ngọt này, phải ăn thật sâu mới biết ngon.Ông Nguyễn xoay người, đặt Lộc nằm xuống nệm, thân hình cậu cong lên như một dải lụa trắng. Đôi chân thon dài vắt qua hông ông, bờ mông đầy đặn khẽ rung lên từng nhịp thở. "Cây hàng" của ông, sau khi được ngậm trọn một phần, giờ mới thực sự trương lực, nóng hổi và cong vồng lên như muốn đâm thủng mọi ranh giới.Lộc cắn nhẹ môi dưới, mắt ánh lên sự thách thức xen lẫn khát khao, một khát khao cũ kỹ từ tận sâu trong lòng, từ những năm tháng thiếu hình bóng người cha, giờ mới có dịp chạm vào thực thể sống – rắn rỏi và tràn trề như thế này.— Ba nhìn con đi... nhìn kĩ đi... cơ thể này là vì ba mà lớn lên như vậy.Lời thì thầm vừa dứt, ông Nguyễn đã nắm hai bên eo cậu, dí hông thật mạnh, khiến cây hàng phạch một tiếng xuyên sâu vào bên trong lỗ nhỏ.— ƯA—Á... a... a...Tiếng rên bật lên cao vút, dồn dập và nghẹn lại trong cổ họng Lộc. Cậu cong người, hai tay túm lấy ga trải giường, mông run bần bật dưới từng cú thúc sâu.— Chặt... quá...
— Con ôm chặt quá... muốn nuốt ba luôn hả?Ông Nguyễn gầm khẽ, từng cú bạch bạch bạch vang lên đều đặn trong căn phòng nhỏ. Tiếng da thịt va vào nhau, tiếng chất lỏng sền sệt trộn giữa thân thể đang giao nhau, tất cả hòa thành một bản nhạc đêm cháy bỏng.— Ưm... ưm... trúng rồi... chạm trúng chỗ đó rồi... ba... tiếp đi... a, a á...Mỗi lần rút ra, ông Nguyễn kéo thật dài, như thể muốn rút cả hồn vía Lộc ra theo, rồi lại dồn sức thọc mạnh vào trong, khiến lỗ nhỏ bật âm thanh ọc ọc, ướt sũng và ngậm đầy.Mồ hôi từ lưng ông rịn ra, nhỏ từng giọt lên ngực Lộc, rồi trượt xuống bụng cậu, hòa cùng lớp dịch trơn nhầy chảy ra từ giữa hai chân. Bàn tay to của ông trượt ra sau, vỗ mạnh lên mông Lộc một cái chát!, khiến cả người cậu giật lên.— A! Ba... ba đánh con...— Vì con hư... dám leo lên người ba trước...— Con biết... con biết mình hư... nhưng ba cũng thích mà... ba cũng đang... a... thúc mạnh thế cơ mà...Lộc thở dốc, cặp đùi khép chặt lấy hông ông như không muốn buông. Mỗi cú dập hông, lỗ nhỏ lại co siết mạnh hơn, như bóp lấy toàn bộ chiều dài của cây hàng cong cứng.— Sắp... sắp nữa rồi...Ông Nguyễn nghiến răng, kéo Lộc sát lại, dồn toàn bộ lực cuối cùng cho một chuỗi động tác sâu và dồn dập, mạnh đến mức giường cọt kẹt dưới thân họ.Bạch bạch bạch bạch—— Á á... ơ ơ... ba ơi... bên trong... nóng quá... nó... aa—!Một dòng ấm nóng bắn thẳng vào bên trong, dội ngược lại thành bụng Lộc, khiến cậu cong người lên như bị giật. Dịch đặc sền sệt tràn ra, từng nhịp từng đợt, cho đến khi cây hàng nhúc nhích nhẹ bên trong, vẫn còn cương.Lộc nằm thở hổn hển, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ hé mở. Dưới thân, dịch trắng đục rỉ ra từ lỗ nhỏ còn co thắt từng nhịp.Ông Nguyễn cúi xuống, đặt môi lên cổ Lộc, thì thầm:— Món ngọt này... ngấm vào tận xương rồi đấy, con trai.Lộc mỉm cười yếu ớt, vòng tay ôm lấy cổ ông:— Ba ngủ thêm chút đi... lát nữa mở quán rồi.— Ừ... nhưng đêm nay... con ngủ phòng ba nhé.Lộc gật nhẹ, để mặc ba mình rút ra chậm rãi. Một tiếng phạch nhỏ vang lên lần nữa, khi cây hàng trượt ra, kèm dòng trắng đục nhỏ xuống ga giường... như dấu ấn của một buổi rạng sáng ngọt ngào, đặc biệt, và không thể lặp lại với ai khác ngoài cha con họ.Chương 44
Món đặc biệt – dành riêng cho gia đìnhKhông khí trong phòng vẫn dày đặc mùi da thịt, mồ hôi và thứ dịch nhầy sót lại từ trận cuồng nhiệt vừa rồi. Ông Nguyễn chưa kịp rút ra khỏi người Lộc thì tiếng cửa bật mở khe khẽ.— Cạch...Phúc đứng sững nơi khung cửa. Thân hình cao lớn đổ bóng xuống sàn, bờ vai rộng, cơ bắp căng chặt dưới lớp áo mỏng. Đôi mắt đen sâu hoắm chiếu thẳng vào cảnh tượng trước mặt — ba anh vẫn còn đang kẹt bên trong Lộc, thân dưới ông hơi nhấp nhô, còn Lộc thì nằm mê dại, hai đùi vẫn vắt qua hông ba.Không nói lời nào, Phúc bước vào, sàn nhà khẽ rung dưới bàn chân rắn rỏi. Mỗi bước tiến gần thêm một chút, khí nóng như dâng trào.Ông Nguyễn quay đầu, giật mình khẽ.— Phúc... con dậy rồi à...Phúc không đáp. Mắt anh dừng lại nơi cặp mông trắng của Lộc đang hé mở, dịch trắng từ lỗ nhỏ rịn ra quét dọc đùi non. Cây hàng của ba anh vẫn còn cắm sâu trong đó, ẩm ướt và vẫn cương.— Còn chưa xong à?Giọng Phúc khàn đục, như bị nén lại bởi cơn giận khó gọi tên. Nhưng anh không nổi nóng. Chỉ đơn giản là... kéo áo thun khỏi người, từng múi cơ nổi rõ, bóng lên mồ hôi ban sớm. Quần tụt xuống ngang đùi, cây hàng của Phúc bật ra, dài, to, cong mạnh, như muốn thách thức chính cái cảnh anh vừa chứng kiến.— Ba có biết, cái cảnh này... đáng ra phải có con từ đầu không?Lộc khẽ rên, nghe giọng Phúc, cậu vặn người, mơ màng mở mắt:— Phúc... a... anh hai... đừng giận... em chỉ... em chỉ muốn ba cảm nhận em giống như anh thôi...Ông Nguyễn thở gấp, đang định rút ra thì một bàn tay lớn đè lên lưng ông từ phía sau.— Không rút... giữ nguyên như vậy.Giọng Phúc thì thầm vào tai ba, nóng rực. Tay anh trượt xuống mông ông, xoa một vòng, rồi khẽ tách hai mảnh thịt rắn rỏi ra. Lỗ nhỏ giữa khe mông ông Nguyễn hiện rõ, đỏ hồng, ẩm mịn.— Phúc... con định—— Con sẽ ăn luôn món sáng nay, ba à.
— Nếu Lộc được, thì ba cũng phải để con nếm.Không để ông nói thêm, Phúc chụm hông, đặt đầu khấc cứng như đá vào giữa khe mông ba. Một cú thúc vừa đủ lực, phạch — cây hàng cong vồng xuyên thẳng vào bên trong ông Nguyễn, khiến cả ông lẫn Lộc đồng loạt giật bắn.— Hự... Phúc... con—— Im. Cảm nhận đi.Bạch— bạch— bạch—Phúc bắt đầu ra vào đều đặn, nhịp mạnh từ phía sau khiến ông Nguyễn vô thức đẩy hông về trước, khiến cây hàng ông đang cắm trong Lộc cũng theo đó nhấn sâu hơn.— Ư— A... ba! Cả hai người... sâu quá... em chịu không nổi...Lộc gào khẽ, thân dưới bị thúc tới lui như một con thuyền nhỏ giữa hai đầu sóng lớn. Phía trước là cây hàng của ba, phía sau là Phúc đẩy từng cú làm toàn thân ông Nguyễn rung lên, kéo theo những cú thúc không kiểm soát vào sâu tận tử điểm của Lộc.Tiếng bạch bạch bạch xen lẫn ọc ọc, ưm ưm, a... á á..., lan khắp căn phòng.Phúc gầm khẽ, mồ hôi nhỏ xuống lưng ông. Tay anh ghì lấy eo ba, mắt không rời khỏi cảnh cây hàng ông còn nhấp trong Lộc — ba và em, cả hai bị anh kẹp chặt, đẩy dồn đến cùng cực.— Sắp rồi... giữ cho chặt...Một tiếng gằn thô và trầm, Phúc đâm thật mạnh, cả thân ông Nguyễn rung lên một đợt, kéo theo một cú dập sâu cuối cùng vào Lộc. Cả ba cùng lúc vỡ tung:— Ưa—aa...
— Ba ơi—
— Em chết mất... trong... sâu quá...Dịch nóng ồ ạt tràn vào từ hai phía — bên trong ông Nguyễn, cây hàng Phúc xả căng; bên trong Lộc, ông Nguyễn nổ thêm một đợt tinh dày đặc, lấp đầy không gian chật hẹp.Ba thân thể vạm vỡ, trắng – ngăm – rám nắng đan vào nhau, ướt đẫm và thở gấp. Họ nằm đó, quấn lấy nhau, không còn ranh giới cha – con – anh em.Lộc mỉm cười trong mê dại, thì thầm:— Cái món đặc biệt này... chỉ dành riêng cho nhà mình thôi...Chương 45
Ngày đặc biệt – bữa tiệc chỉ dành riêng cho ba người đàn ông nhà họ NguyễnChiều hôm đó, quán cơm mở trễ hơn mọi ngày. Không ai trong xóm trách móc. Người ta đã quá quen với nhịp sống thoải mái của quán cơm "chỉ bán từ 16h đến 20h", nơi có hai cậu chủ sinh đôi mà mỗi động tác chan nước mắm hay vén tay áo đều khiến thực khách không thể rời mắt.Hôm nay không có tấm bảng "Món đặc biệt bán lúc 20h". Không cần nữa.Sau khi dọn bàn cuối cùng, quán tắt đèn sớm. Phúc khoá cửa ngoài, Lộc thu dọn bát đũa gọn gàng, còn ông Nguyễn thì ngồi ở bậc thềm, đôi mắt trầm ngâm nhìn ánh đèn đường mờ xa.— Tụi con có món đặc biệt, đúng nghĩa. Không bán cho ai cả... chỉ dọn ra tối nay, cho ba.Phúc đứng sau lưng ông, ghé sát tai nói nhỏ. Hơi thở anh phả lên cổ, khiến sống lưng ông Nguyễn khẽ rùng mình.Lộc cũng vừa xong việc, bước ra, trên người đã thay bộ áo mỏng gần như xuyên thấu. Cậu ngồi xuống bên ba, tựa đầu lên vai ông.— Đêm nay là "tiệc nhỏ" của ba con mình.Căn nhà tắt hết đèn. Chỉ còn phòng ngủ là sáng.Căn phòng giờ là không gian riêng, kín đáo. Trên bàn có hai chai rượu gạo đã mở nắp, hương cay nồng thoảng qua. Một dĩa trái cây, vài miếng mồi khô. Nhưng không ai màng đến nữa.Phúc đứng giữa phòng, đã cởi trần. Thân hình vạm vỡ ánh lên dưới đèn vàng. Cây hàng anh đã cương cứng, trướng lên rõ trong lớp quần lót đen ôm sát.— Ba ngồi giữa.Giọng Phúc trầm xuống.Ông Nguyễn còn ngập ngừng. Nhưng Lộc đã nhẹ nhàng kéo ông ngồi lên giường, rồi ngồi hẳn lên đùi ông, đưa môi chạm vào môi ba. Nụ hôn chậm rãi, ấm, không vội vã. Lưỡi chạm vào nhau như lời chào mừng, như một khẳng định rằng: đây là nhà. Và ông – không còn là người khách trở về – mà là người thuộc về.Phúc tiến lại gần, từ phía sau ông, kéo áo ba lên. Mỗi cái khuy được mở ra bằng đôi tay rắn rỏi. Rồi anh ghé môi hôn nhẹ vào gáy ông, tiếp đến là từng đường dọc sống lưng, xuống thắt lưng rắn chắc dù đã có tuổi.— Ba là của tụi con. Từ hôm nay, vĩnh viễn.Lộc bắt đầu nhấp nhẹ khi đang ngồi trên đùi ông, thân thể cậu cọ vào, gợi lên từng sóng nhỏ.Phúc thì trượt quần ba xuống, hôn xuống hai bờ mông đã nhuộm mùi thân mật từ sáng. Anh mở miệng, liếm dọc theo khe mông, thỉnh thoảng chóp chép thành tiếng, khiến ông Nguyễn siết vai.— Phúc... đừng... ba lớn tuổi rồi—— Nhưng lỗ của ba thì vẫn mời gọi. Phải không?Lộc khúc khích, kéo tay ông đặt lên ngực cậu.— Ba thử bóp em đi... ba không thấy em chờ từ sớm sao?Phúc đứng dậy, đặt đầu khấc của cây hàng cong mạnh sát khe mông ông, rồi nhẹ nhàng đẩy vào, từng chút một, không vội. Cảm giác như một lời tuyên thệ.— Đây là "tiệc", không phải vội vàng như buổi sáng nữa...
— Tối nay... tụi con ăn từ từ, từng người, từng đợt.Phúc từ phía sau dập hông nhịp nhàng. Ông Nguyễn nằm giữa hai người con trai, toàn thân trần trụi, mồ hôi bắt đầu rịn ra.Lộc leo lên ngực ông, ngồi dạng chân, hạ thấp người để đặt lỗ nhỏ của mình lên cây hàng của ông Nguyễn, vừa vào được phân nửa đã ưm lên vì nóng và đầy.— Ư... ba, vẫn cứng... sâu thật đấy...Phúc giữ mông ba thật chặt, thúc sâu hơn. Bên trên, Lộc bắt đầu nhún nhẹ, phập phập, dịch nhờn rịn ra làm thân thể ướt át, dính bết.Ba người đàn ông rên rỉ, thở dồn, gối chăn nhàu nát.Một lúc sau, Phúc rút ra, đổi tư thế. Lộc nằm ngửa, ông Nguyễn ngồi giữa háng em, còn Phúc ngồi sau lưng ông, cây hàng tựa sẵn nơi lỗ hậu đã đỏ bừng.— Ba chỉ cần thở thôi. Đêm nay... tụi con sẽ thay nhau giữ ba lại.Và họ tiếp tục — từng đợt, từng đêm, từng cú dập sâu. Không còn giới hạn. Không còn ranh giới giữa ba và con...Căn phòng giờ đã nóng như một nồi áp suất, không khí đặc quánh mùi thân thể đàn ông. Mồ hôi, dịch nhờn, và nhịp thở dồn dập tạo nên một bản nhạc kỳ lạ — bản nhạc chỉ ba người trong căn nhà này mới hiểu.Ông Nguyễn nằm nghiêng, ngực thở phập phồng, thân thể vẫn chưa nguôi sau lượt "trả bài" dồn dập của Phúc. Cây hàng của ông dù đã qua một lần bắn ra vẫn còn lấp lửng, bóng loáng. Dưới mông ông là lớp ga giường ẩm ướt, in dấu cả thân hình dính chặt của Lộc và vết trượt mượt do dịch tiết ra.— Ba... còn chịu được không? – Phúc thì thầm, tay xoa nhẹ lưng ông, lòng bàn tay anh dính đầy mồ hôi và nhờn.— Chịu... tụi con dám nghĩ ba không chịu sao?Giọng ông khàn khàn, mắt đỏ hoe vì ham muốn chưa nguôi. Dù mệt, thân thể ông vẫn còn rạo rực, phần lỗ nhỏ phía sau đã đỏ bừng, mở rộng sau lượt ra vào kéo dài của Phúc.Lộc khi đó đã quỳ giữa hai chân ba, thè lưỡi liếm dọc từ gốc cây hàng đến tận đầu khấc, chóp chép liên hồi như đang bú một món ngon quý giá. Cậu để đầu lưỡi liếm vòng quanh phần đầu đỏ au ấy, rồi mới nuốt gọn vào miệng, để cổ họng mình khép chặt lấy từng đợt nhấp lên nhấp xuống.— Ọc ọc... ưm... ba, của ba vẫn còn nóng lắm... ưm...Ông Nguyễn nghiêng đầu, mắt nhìn xuống thằng con út mà ông từng cho là non nớt. Giờ đây Lộc đang bú như người tình thành thạo nhất, đôi mắt mơ màng, miệng mút chặt, hai tay giữ chặt đùi ba như không muốn lơi ra.Phúc thì đã ngồi lại sau lưng ông, nhưng lần này anh không vội xâm nhập mà chỉ dùng hai tay xoa nhẹ bờ mông đã nhễ nhại của ông. Anh ghé sát miệng, hôn lên từng đốt sống lưng, rồi bất ngờ liếm một đường dài từ lưng đến khe mông, dừng lại ở đó, đưa đầu lưỡi len sâu vào trong.— Ưm... Phúc, đừng... ba yếu rồi...— Nhưng lỗ ba chưa chịu nghỉ mà. Nó vẫn còn... hấp lấy lưỡi con đây này...Anh thì thầm. Lưỡi anh đẩy mạnh hơn, vừa xoáy vừa mút, khiến ông giật người, rên lên từng đợt:— A... á... Phúc... Lộc... hai đứa... ba không chịu nổi nữa đâu...Lộc ngẩng lên, đôi môi dính nhớp:— Ba chịu không nổi mà nó vẫn cứng nè... nhìn nè Phúc...Phúc kéo mông ông ra, đặt đầu khấc của mình ngay cửa sau ông, rồi phạch một tiếng, đẩy vào sâu đến tận gốc. Ông rú khẽ, toàn thân cong lên, tay bấu vào ga giường.— A... trời... nó lại vô nữa... Phúc...— Con vô... là để giữ ba lại. Đêm nay là đêm đầu tiên ba ở nhà. Tụi con không để ba đi đâu nữa.Phúc dập từng cú nặng, mạnh. Bạch bạch bạch vang vọng trong phòng. Mỗi lần rút ra, dính sệt, rồi lại phập vào khiến ông phải cong người rên:— Á... á á... nữa hả con... sâu quá...Lộc lại trèo lên ngực ba, ngồi lên mặt ông, lỗ nhỏ ươn ướt áp sát mũi ba, cậu cúi xuống thì thầm:— Liếm em đi ba... đêm nay ai cũng phải được ba ăn hết...Ông Nguyễn như mất kiểm soát. Đầu lưỡi ông thò ra, liếm chầm chậm dọc rãnh, khiến Lộc rên ư ư, tay ôm lấy đầu ba mà ấn mạnh vào háng.Dưới mông ông, Phúc vẫn dập đều. Cây hàng dài cong ấy đi vào như khoan vào tận sâu trong ruột, khiến ông run rẩy từng đợt. Đến cú thúc thứ hai mươi mấy, Phúc gằn giọng:— Ba... con... ra... rồi!Phập — bạch!Anh giữ yên cây hàng thật sâu, rồi phóng ra từng đợt mạnh mẽ, nóng rực trong ruột ông. Ông gầm lên, run bắn, và đồng thời phóng ra thêm lần nữa, tinh trắng dính đầy lên bụng Lộc.Căn phòng dần im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề, tiếng rục rịch dính nhớp giữa da thịt.Ba người nằm đan chéo, dính chặt nhau. Không ai nói gì. Chỉ là những cái vuốt ve dịu dàng sau bão tố, những cái hôn nhẹ trên trán, và tiếng thì thầm ngắn gọn:— Chào mừng ba về nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com