RoTruyen.Com

Series Me And You Nyongtory


Dường như Jiyong chẳng nhớ gì về nụ hôn đó. Vì sau đêm ấy anh vẫn đối xử với tôi như bình thường. Mặc dù so với trước kia thì có hơi bất thường, trước kia anh thường dung túng và quấn quýt với tôi nhiều hơn các thành viên khác.

Biết sao được, là do tôi gây ra, tôi đã cố tình né tránh anh, nên chuyện anh cư xử với tôi như thế này cũng không phải là điều khó hiểu.

Chuyện của chúng tôi có lẽ vẫn sẽ mãi như thế, nếu ngày hôm ấy không đến, và trở thành một bước ngoặt trong mối quan hệ của cả hai.

Đó là ngày Seoul nổi cơn bão giông dữ dội, mưa không ngừng gào thét thê lương, tiếng sấm nổ xé tan bầu trời, gió rít gào như muốn đập tan những ô cửa sổ.

Tôi vừa từ Nhật trở về, chẳng màng nghỉ ngơi chạy thật nhanh đến công ty mở tung từng cánh cửa phòng khản giọng gọi tên Jiyong. Và giờ thì đã 12 giờ đêm, trong màn mưa trắng xoá, vẫn lang thang lái xe trên đường, cố căng mắt tìm kiếm bóng hình người kia có thể lẩn khuất đâu đó trong màn mưa.

Cuộc gọi thứ 18, không được kết nối.

Khi tôi đang tuyệt vọng vừa định lái xe quay về, màn hình hiển thị một cái tên gọi đến, cái tên luôn khiến tôi nhức nhối mỗi khi nghĩ về. Đột nhiên có một loại chua xót không nói thành lời, thời điểm ấy tôi chỉ biết vội vàng bắt máy mà quên mất phải hỏi anh đang ở đâu, cứ thế ngây ngốc áp sát điện thoại vào lẳng lặng chờ anh lên tiếng.

Khi đầu dây bên kia bắt đầu gọi tên tôi: "Seungri...", nước mắt tôi ở đâu từng dòng từng dòng cứ thế rơi xuống. Mệt mỏi, ấm ức, sự kiềm nén trong khoảng thời gian qua, nỗi lo lắng, bất an theo đó tuôn như thác.

Sau khi scandal nổ ra, mọi người chẳng liên lạc được với Jiyong. Tôi ở trường quay luôn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để gọi về, nhưng Jiyong không bắt máy bất cứ cuộc gọi nào của ai.

Tôi lo lắng đến phát điên, chỉ hận không thể bỏ hết lịch trình mà bay về, hận không thể lao vào bóp chết những con người độc ác đã nguyền rủa anh bằng những từ ngữ độc địa, hận bản thân bất lực không thể bảo vệ hay ít nhất là ở cạnh anh những lúc này.

Vừa trở về Seoul cũng chẳng kịp ăn uống gì, dạ dày luôn biểu tình đau thắt, nhưng tâm tư của tôi hiện giờ chẳng phải là điều quan trọng nữa, tình trạng của anh lúc này mới là thứ cần được quan tâm.

Tôi cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh, liên tục nói như sợ người kia sẽ cúp máy: "Jiyong, Jiyong, trả lời em đi anh đang ở đâu? Anh đừng như vậy em rất sợ.."

Anh vẫn không trả lời, vẫn là sự im lặng một cách đáng ghét. Tôi cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, không nhịn được tức tối mà gào lên: "Hôm nay không gặp được anh cả đêm em sẽ ở ngoài đường."

"Anh đừng nghĩ em sẽ không làm được."

"Jiyong? Jiyong hyung???"

Tôi tức giận đấm mạnh vào vô lăng, cổ tay lập tức truyền đến cảm giác đau nhói, thật sự đã gấp đến mức hồ đồ.

"Hôm nay có người bảo anh... nên đi chết."

Người kia cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi vốn dĩ đang làm loạn lại bị câu nói của anh làm cho chấn động.

Chết sao?

Gì cơ?

Họ đã bảo Jiyong đi chết?

Chỉ bởi vì, Heartbreaker - album solo đầu tay, đứa con tinh thần, tâm huyết, mồ hôi, nước mắt và tất cả những nỗ lực Jiyong ấp ủ bao năm qua, sau khi ra mắt tạo ra hiệu ứng cực mạnh trên các bảng xếp hạng, doanh số album cao kỉ lục,..

..vướng phải nghi án đạo nhạc?

Và Jiyong, người đáng lẽ phải đang hưởng thụ thành quả mỹ mãn của mình, giờ đây bất lực nhìn đứa "con" của mình bị chết yểu, oằn mình gánh chịu sự chỉ trích, lên án của người đời.

Dù chỉ mới là nghi án thôi, nhưng họ lại nói như thể kết tội tất cả cho anh. Mạng người đối với họ rẻ rúng như vậy sao? Chỉ như vậy, lại có thể bắt một người đi chết? Tôi thật sự cảm thấy thế giới này quá đáng sợ.

"Jiyong hyung, em sẽ bảo vệ anh." Tôi không nhớ mình đã lấy dũng khí ở đâu để hùng hồn nói ra câu ấy.

"Em sẽ mang anh trở lại thế giới này."

Chỉ đơn giản tại thời điểm đó, đó là tất cả những gì tôi muốn làm cho anh.

Đúng vậy, Jiyong, từ giờ em sẽ không trốn tránh nữa. Em sẽ ở cạnh anh, dù anh muốn hay là không muốn. Em sẽ tiếp tục mượn vỏ bọc maknae để yêu thương anh. Em sẽ không cho ai có cơ hội tổn thương anh nữa.

Jiyong sau khi nghe tôi trấn an, dù chẳng thấy được biểu hiện của anh nhưng tôi đoán tâm trạng đã khá hơn. Dù vậy tôi vẫn nằng nặc muốn được đến gặp anh mới có thể yên tâm. Cuối cùng Jiyong cũng đồng ý nhắn cho tôi địa chỉ căn hộ anh đang ở.

Tôi có hơi choáng khi thấy anh bước ra mở cửa với bộ dạng không thể nào tệ hơn. Bộ râu chưa cạo, đầu tóc rối bù, hai mắt thâm quầng chứng tỏ nhiều đêm không ngủ.

Một trận xót xa dâng trào, trái tim nhói lên một nhịp, vừa kịp lúc đóng cửa lại, tôi liền ôm chầm lấy anh, chẳng nói lời nào, chỉ đơn giản là ôm thật chặt anh ấy. Tôi có cảm tưởng sự dịu dàng cả đời của mình xem như đã dành hết cho anh vào lúc này.

Jiyong có vẻ bất ngờ khi thấy tôi như vậy. Anh nở nụ cười hiền lành như vốn dĩ, đưa tay ra sức vò tung mái tóc tôi.

"Maknae, em làm như thể trời đất sụp đổ không bằng."

Còn không phải hay sao? Đây chỉ mới là khởi đầu sự nghiệp của anh, đối với tôi loại chuyện này thật sự đã là rất chấn động rồi.

"Anh không sao cả, Seungri."

Sao lại động viên tôi khi anh mới chính là người không ổn? Sao anh có thể nở ra một nụ cười không thể nào gượng hơn như vậy rồi nói với tôi rằng anh không sao chứ?

...

Đêm đó, Jiyong hỏi rằng tôi có thể ở lại ngủ cùng anh không. Nếu là trước kia tôi sẽ vô cùng lưỡng lự, hiện tại thì không, vì tôi đã học được cách nghe theo trái tim của mình.

Jiyong nằm cạnh tôi, vắt tay lên trán, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một lúc lâu sau, anh quay sang hỏi tôi: "Maknae, em nghĩ xem anh có nên đi chết không?"

Trời ạ, không phải từ nãy đến giờ anh trầm tư suy nghĩ về vấn đề này chứ?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhăn nhó: "Anh lại nghĩ đi đâu vậy? Rõ ràng anh không có đạo nhạc, mình trong sạch thì chẳng sợ gì cả."

Và rồi như vẫn còn ấm ức, tôi tiếp tục lẩm bẩm trong miệng: " Bọn người đó có quyền gì mà nói như thế chứ? Không còn chút tình người nào hay sao?"

Jiyong trông thấy bộ dạng này của tôi xem chừng buồn cười lắm, anh bật cười khanh khách.

Đêm đó chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều, tôi cố pha trò và lôi kéo Jiyong nói chuyện cùng mình, giúp anh thoát khỏi buồn chán. Khoảng cách trong mấy tháng qua giờ đã không còn. Lúc đã thấm mệt, Jiyong dùng tay kéo tôi vào lòng, ôm trọn cơ thể tôi trong vòng tay của anh và rồi thiếp ngủ.

Tôi tự hỏi nếu một trong số những người độc ác trên mạng kia có thể thấy dáng vẻ Jiyong hiền lành nằm ngủ như thế này, có phải sẽ rất ân hận vì đã nguyền rủa anh hay không.

Jiyong của em, có đôi lúc em chỉ muốn ôm trọn tất cả nỗi cô đơn của anh vào lòng.

Sự mạnh mẽ gắng gượng của anh luôn làm em đau đớn.

Ngủ đi anh. Ngày mai sẽ khác.

Ông trời sẽ không phụ lòng người tốt đâu anh.

Đêm đó, tôi đã lén đặt một nụ hôn thật nhẹ, thật khẽ lên môi một Jiyong đang ngủ thật say..


Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com