RoTruyen.Com

Sethoscara Chung Ta An Trua Cung Nhau Nhe

"Không cần cảnh giác, anh ấy là bạn của tôi"

Vòng vây lới lỏng ra, binh lính nhanh nhẹn dọn thành hai hàng thẳng nhường đường cho thủ lĩnh đi lên

Sethos đặt chiếc thương vào tay Duaenre, một mạch chạy đến chỗ Nón Tròn. Đôi mắt xanh ngọc nhìn về phía anh, tựa như chiếc lá khô lâu ngày được gột rửa bởi cơn mưa mát lạnh, bên trong chứa đựng ánh sáng cùng niềm vui đơn thuần

"Anh..."

Cậu định nhào đến như mọi lần, thế nhưng lại vỡ lẽ ra là anh không thích thân mật ở chỗ đông người

Thân là thủ lĩnh, trước mặt thành viên trong nhà vẫn nên thu liễm một chút. Mặc dù trên phố cậu thường hay trêu chọc anh ấy bằng cách này

"Chào mừng anh đến Ngôi Đền Im Lặng. Xin lỗi vì hành vi của mọi người trước đó, bọn họ tưởng anh là kẻ đột nhập nên mới cảnh giác như vậy"

Wanderer nhanh chóng hiểu được tình huống hiện giờ, không sao lắc đầu

"Ngươi là thủ lĩnh?"

"Đúng rồi anh"

Wanderer ồ một cái, không tỏ ra quá ngạc nhiên

Ngôi Đền Im Lặng và những hậu duệ xa xưa còn sót lại, sứ mệnh ngàn năm của họ được khắc trên bia đá cổ, có thể khái quát bằng hai chữ "cao quý"

Nói thật là hắn đã nghi ngờ tên nhóc kia từ lâu rồi, nhưng tận mắt chứng kiến đối phương nhập vai thủ lĩnh thì lại là chuyện khác...

Thú Thánh Hoá trước đó bị các chiến binh cầm giáo đe doạ, lúc này dường như rất sợ hãi người lạ. Cơ thể to lớn của nó rúc sau lưng Nón Tròn, hướng vị học giả nhỏ xíu kêu một tiếng. Hắn thấy vậy cũng sinh ra mềm lòng, đưa tay vuốt ve lông cánh nó, nhẹ nhàng trấn an

Thấy người nọ cứ mải mê an ủi chim lớn, Sethos thở dài, biết tính anh rất trầm vậy nên đành mở miệng nói

"Lâu ngày không gặp mặt, anh không muốn 'nói chuyện' gì sao?"

Wanderer ngẫm nghĩ một hồi, ngầm hiểu ý của đối phương

"Dẫn đường đi"

Sethos gật đầu, dẫn anh vào bên trong đền, mời người ngồi trong phòng mình chờ một lát

"Em phải ra ngoài kiểm tra, anh vào phòng chờ em nhé"

Vừa quay đầu đi ra ngoài, Sethos chợt nhận ra chú chim khổng lồ ban nãy lon ton núp sau lưng Nón Tròn, bất chấp bị cảnh vệ ngăn cản đã bám theo bọn họ đến đây

Trái ngược với thân hình to lớn, tình cách nhút nhát của nó khiến Sethos bất đắc dĩ vô cùng

Cậu thoải mái mở cửa cho nó. Chú kền kền lớn phấn khởi xông vào bên trong, trực tiếp đè lên người Nón Tròn

Ở hành lang vẫn nghe được tiếng bọn họ đùa nghịch nhau, Sethos bất giác mỉm cười, đi ra bên ngoài kiểm tra xem ngôi đền có bị hư hỏng ở đâu không. Cậu thấy mọi người có vẻ như bận rộn bất thường, liền đi lên hỏi Duaenre

"Thế nào rồi?"

"Thủ lĩnh, cánh cổng dường như được mở ra ở ngay phía trên ngôi đền..." Ánh mắt ông có phần khó nói

Duaenre chậm rãi trình bày: "Như ngài đã biết, trấn động mạnh xảy ra bên trong ngôi đền trước đó chỉ có thể là do va chạm mạnh gây ra. Ban đầu chúng tôi nghĩ bởi vì Thú Thánh Hoá phát điên, vậy nên nó mới mất kiểm soát và tàn phá xung quanh. Nhưng sau khi cho người leo lên kiểm tra thì sự việc không phải như vậy..."

Ông quay đầu sang hướng khác, Sethos thấy vậy cũng đưa mắt nhìn theo. Trực tiếp chứng kiến các thành viên nhà mình nặng nhọc vận chuyển những tảng đá to đùng từ trên nóc xuống, Sethos đã hiểu

Cánh cổng mở ra, hai người kia bằng một cách nào đó còn mang nguyên nửa cái vách đá đi tặng bọn họ...

"Phải rồi, ông kiểm tra hệ thống giám sát chưa?"

"Thưa ngài, chúng tôi đã kiểm tra nhưng không thấy bất kì cánh cổng nào được kích hoạt ở xung quanh khu vực đó"

Các máy móc giám sát mini được đặt ở cuối con đường, nơi cách lối vào đền vài trăm mét. Con đường đó là vị trí mà cánh cổng được kết nối, theo lý thuyết thì nó sẽ luôn luôn mở ra ở vị trí đấy

Xem ra bọn họ thật sự đi bằng "đường tắt" nhỉ?

Sethos nghĩ thầm, cậu giao nhiệm vụ dọn dẹp cho mọi người, còn bản thân thì đi vào bên trong tiếp vị khách quý đến chơi

Cánh cửa vừa mở ra, Sethos lập tức nhìn thấy vị học giả Vahumana nào đó đang chuyên chú ngồi đọc sách trên giường của mình

Lưng anh thoải mái dựa vào chú chim khổng lồ ngủ say bên dưới, quần áo vướng víu bỏ ra bớt, mũ cũng tùy ý ném sang chỗ khác, hoàn toàn là bộ dạng của một người ở nhà

Sethos đứng hình tại chỗ, nhưng chắc chắn không phải vì sự bừa bộn của căn phòng

Ánh mắt cậu lúc này chỉ hướng về một mình anh, cố gắng in sâu khoảnh khắc tuyệt đẹp này vào trong tâm trí. Cái ngày Sethos quay trở về từ Thành Sumeru, cậu đã không còn là con người của ngày xưa nữa, con người ngày xưa sẽ không rung động trước khung cảnh này...

Lông mi dài đẹp, làn da trắng như sứ, khuôn mặt thanh nhã tựa như một thiên thần...

Đẹp... Đẹp quá đi mất. Bình thường bỏ nón ra, anh ấy vẫn luôn đẹp như vậy sao?

"Có vấn đề gì?"

Giọng nói khó chịu của người kia đưa Sethos trở về thực tại

Vị thủ lĩnh cao quý nào đó trong mắt hàng trăm thành viên trung thành, đột nhiên cứng đơ như tượng đá. Cậu loay hoay một hồi, đầu óc rối tung cuối cùng cũng hoạt động trở lại

"K-Không có gì đâu, anh đừng để ý!" Sethos đóng cửa lại và đi vào trong phòng

Nón Tròn đáng ngờ liếc cậu. Sethos đứng một chỗ vã mồ hôi, tự hỏi có phải là giận rồi không

Sau một lúc không thấy anh nói gì, cậu lén lút quay đầu xuống, không khỏi hoang mang khi trông thấy Nón Tròn bỗng dưng giang hai tay ra và hướng về phía mình

"Sao thế, cái mà ngươi thường làm trước kia đấy! Đừng nói là ngươi quên rồi?"

Wanderer bĩu môi, gò má lúc này xuất hiện tầng phiến đỏ, do nước da trắng nõn mà trở nên vô cùng dễ nhìn

"C-Cái mà ngươi thường làm... thường làm mỗi lần..."

Sethos sững người. Nghe đến đây rồi, nếu mà bản thân còn không kịp hiểu thì thật đáng thất vọng

Cậu bước đến chỗ anh, không đợi anh nói xong, liền lập tức vòng tay ôm người nọ vào lòng

"Thường làm mỗi lần gặp nhau, đúng không?" Sethos khẽ cười, ôm anh càng chặt "Làm sao mà em quên được chứ..."

Những lần trước đó không có gì đặc biệt cả, chỉ là mấy cái ôm lỏng lẻo đơn thuần mà cậu bày ra để nhân cơ hội trêu chọc anh ấy. Tuy nhiên lần này chắc chắn là nghiêm túc

Sethos chưa bao giờ quên, chưa bao giờ quên bất kỳ khoảnh khắc nào được ở bên cạnh anh. Suốt thời gian này Sethos vẫn luôn nhớ anh, là nhớ anh rất nhiều đó...

Mới một cái ôm mà đã vui đến phát khóc vậy rồi. Xem ra cậu đúng là hết thuốc chữa thật nhỉ?

"Xong chưa?" Wanderer bắt đầu mất kiên nhẫn

"Một lúc nữa được không ạ?"

"Nếu muốn ta tiễn ngươi một đoạn về trời thì cứ việc"

Sethos theo bản năng rút tay lại, cậu còn chưa quên cánh tay của mình suýt nữa bị chuyển kiếp như thế nào đâu...

Sau khi pha trà cho anh xong, Sethos đi lấy ghế đặt xuống gần đầu giường ngồi, cái giường hiện giờ đang bị chiếm giữ bởi một người và một con chim to bự, cậu không có chỗ chen chân vào

Lúc này đã là bảy giờ tối, chú kền kền lớn vẫn luôn nằm ngủ say kia bỗng di chuyển cánh của nó, nhẹ nhàng đặt lên người Nòn Tròn

Cuốn sách bên dưới hoàn toàn bị đôi cánh che phủ, Wanderer trầm mặc, chỉ im lặng đặt thứ trên tay mình xuống chỗ khác. Sắc mặt không thay đổi, không hề có chút tức giận hay khó chịu nào

Sethos ngồi một bên, tủm tỉm cười: "Nó rất yêu mến anh đấy ~"

"Im đi"

Wanderer bực bội. Hắn nhìn chú chim ngoan ngoãn nằm bên cạnh mình, thở dài song rồi lại bất giác đưa tay xoa đầu nó

"Đứa trẻ này thật ra chỉ là một con chim non thôi..."

Chú chim mới nở được vài hôm, vô tình ăn trúng xác chết của sinh vật cổ đại và biến thành một Thú Thánh Hoá. Ý thức non trẻ bị oán niệm bên trong dày vò đến phát điên, chỉ có thể nghĩ tới giết chóc để sinh tồn

Thế nhưng trong lúc cả hai cùng rơi xuống cánh cổng, chú chim này vậy mà đã cố gắng đỡ lấy hắn...

Nguồn năng lượng thuần khiết bao quanh chiều không gian này có khả năng thanh tẩy. Tuy rằng không hoàn toàn, nhưng nó cũng đủ để giúp một chú chim luôn nỗ lực chống cự oán niệm, trong khoảng thời gian ngắn lấy lại ý thức

Wanderer coi trọng lòng dũng cảm ấy, vậy nên hắn đã giúp nó hoá giải toàn bộ tiềm thức dày vò bên trong

"So sánh với một số thành phần thối nát ở Giáo Viện, một con chim non thậm chí còn mạnh mẽ hơn bọn họ..."

Wanderer thuận miệng buông lời mỉa mai, kiêu ngạo mà ngước đầu lên khiến chiếc vòng đeo trên cổ vô tình bắt ánh sáng, phản chiếu vào mắt Sethos

Cậu hiển nhiên chú ý đến chi tiết đó, hứng thú đẩy ghế sang ngồi đối diện người kia

"Anh ơi, cái này..."

Sethos đưa ngón tay chỉ vào mặt dây chuyền trên cổ anh. Nó có hình cỏ bốn lá quen thuộc, nhưng một cánh ở trên đó không biết vì lý do gì đã phai màu, giống như mất đi ánh sáng

"Hì hì, anh có nghĩ rằng nó là cánh 'may mắn' không?"

Wanderer nhìn cái tên đang cười toe toét trước mặt. Nghĩ tới chú chim nhỏ đang ngủ bên cạnh mình, nhàn nhạt đáp lại: "Là hy vọng, sẽ tốt hơn"

"Thế ạ?" Khóe môi Sethos cong lên một nụ cười "Anh đúng là dịu dàng thật"

Wanderer không nói gì, hừ lạnh một cái rõ khó chịu rồi lén lút đem mặt dây chuyền giấu đi. Màu sắc đó không phải ảnh hưởng do thiết kế, vậy nên cho dù có là niềm tin, hy vọng, tình yêu hay may mắn, cái nào mà chả được

Tất cả đều là "ban phước" đấy thôi...

Nói chuyện đến đây là đủ rồi, hắn không ở lại cái chỗ này để chơi bời và cũng không muốn phí thời gian thêm nữa. Nhóc con kia chắc hẳn cũng có chuyện cần hỏi, lúc thấy hắn ánh mắt hoang mang lắm cơ mà

"Vào việc chính đi"

Không có lý do để tiếp tục chủ đề kia. Trông thấy tia mất kiên nhẫn từ anh, Sethos trở nên nghiêm túc, quyết định vào thẳng luôn vấn đề

"Cho em hỏi một câu..."

"Bằng cách nào anh có được 'công nghệ Vua Deshret' vậy?"

------------------------------------------------

Bốn cánh của cỏ bốn lá: Niềm tin, hy vọng, tình yêu, may mắn

Huhu xin lỗi vì giờ mới ngoi lên. Tuần trước đi tiêm về bị tác dụng phụ, bây giờ khỏe lại mới có tâm trạng viết á (  ; ω ; )

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com