Seulrene 13 Reasons Why
...
Seulgi nghĩ mình vừa đi ngược lại thời gian.
Cậu khó khăn ngồi dậy, đón nhận ánh mặt trời chói sáng chiếu vào mắt mình không thương tiếc. Bao nhiêu năm trên cuộc đời cậu chưa từng khó chịu khi biết một ngày khác lại tới, giờ thì con gấu phải cằn nhằn vì đã hai ngày liên tiếp phải chào đón buổi sáng ở ngoài trời.
"Déjà Vu hay gì đây?"
Đầu cậu ong ong, đau đến nỗi chẳng thể nhớ được gì từ hôm qua.
Cậu mệt nhoài, vươn vai, rồi lại thở dài.
Hôm qua?
Tất cả những gì Seulgi nhớ là mình mới nốc vài ly soju đã choáng váng. Tửu lượng của cậu sau từng ấy năm vẫn chẳng thay đổi gì - từ lần cuối uống rượu tiễn Seungwan đi du học, Seulgi vẫn dở tệ trong khoản uống rượu như xưa. Tửu lượng thấp, lại còn kèm theo một suất mất trí nhớ có chọn lọc làm cậu phải than thở.
"Huh?"
Dường như những dòng suy nghĩ về nạn uống rượu quên lối về của con gấu đã bị phân tâm, khi mà giờ đây, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại,
Chỉ hiện mỗi một dòng tin nhắn,
"Chị có gửi chút tiền cho một người, lúc em dậy là người ấy sẽ đưa. Chị có việc, cần về trước."
9 giờ trước.
Vậy là Irene đã bỏ đi từ 9 giờ trước, tức là hôm qua? Có thể là sau khi uống rượu xong?
Giờ đây cậu mới nhìn xung quanh, quan sát khung cảnh lạ thường, đầu đau đớn, như đã nhớ được mang máng. "Đây là đâu?"
"Biển Haeundae."
Seulgi ngước mắt lên, nhìn bác gái đã có vài sợi tóc bạc trên đầu. Có vẻ đấy là người trong đoạn tin nhắn của Irene. Cậu đứng dậy, được bác đưa cho một phong bì trắng. Con gấu nhìn xuống, tự nhủ khi nào về Seoul sẽ trả tiền lại cho nàng.
Dù sao cậu cũng không muốn mắc nợ ai.
"Bạn ấy có gửi bác sau đó ra về. Gần đây có trạm xe buýt, cháu có thể mua vé."
"Dạ, cháu cảm ơn bác ạ."
Cậu gật đầu lia lịa, cảm ơn người đối diện. Đáp lại cũng chỉ là tiếng gió, nhưng bác ấy không rời đi mà chỉ nhìn cậu một hồi lâu.
Seulgi nhận lấy phong bì xong thì cất vào trong túi áo, không rời đi vội. Vì dường như bác vẫn còn lời muốn nói với mình.
Linh cảm của con gái, rất khó sai lệch với hiện thực.
Từ một đến ba phút trôi qua, cả hai đều đứng ngắm từng cơn sóng lăn tăn trên biển.
Kí ức của Seulgi về chuyện hôm qua, có gì đó mách bảo cậu là nó rất quan trọng. Và cậu cần nhớ lại thì hơn.
"Cháu có vẻ rất quan trọng với bạn ấy."
"Dạ?" Cậu ngạc nhiên hỏi lại, muốn chắc chắn những gì mình vừa nghe thấy.
"Bác có thể hỏi cháu một câu được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com