Slug
Ngày 30 tháng 9 năm 1942Một tháng trôi qua trong chớp mắt. Giải đấu Tam Pháp Thuật đang bập bùng ở phía chân trời; công tác chuẩn bị đã gần hoàn tất."Giải đấu Tam Pháp thuật được thành lập khoảng bảy trăm năm trước. Ba trường phép thuật, ngày nay được gọi là Beauxbatons, Durmstrang và Hogwarts, mỗi trường chọn một học sinh tham gia vào các nhiệm vụ kiểm tra tài năng, sức mạnh, lòng can đảm, sự khôn ngoan và khả năng thích ứng. Do tỷ lệ tử vong cao, sự kiện này đã bị đình chỉ vô thời hạn. Một số nỗ lực đã được thực hiện để hồi sinh Giải đấu Tam Pháp thuật nhưng tất cả đều kết thúc trong thảm họa." Hầu như tất cả học sinh đều tỉnh táo, một điều cực kỳ hiếm khi xảy ra trong Lịch sử Pháp thuật. Giáo sư Binns nói thong thả, nhưng điều đó không ngăn cản những thiếu niên bớt quan tâm.Khán giả bao gồm các học sinh Slytherin, Hufflepuff và Durmstrang. Nhà Hufflepuff chăm chú lắng nghe vì họ mong chờ Giải đấu Tam Pháp thuật bắt đầu và để cổ vũ cho Nhà vô địch của trường Hogwarts. Các sinh viên Durmstrang chăm chú lắng nghe vì họ yêu thích ý tưởng về những nhiệm vụ đầy thử thách và nguy hiểm. Tuy nhiên, cay đắng là Slytherin. Họ không quan tâm đến những thử thách hoặc giải thưởng được đưa ra. Họ lắng nghe vì họ mong muốn vinh quang mà chiến thắng sẽ mang lại.Để làm tăng thêm sự bất mãn của các Slytherin, Nhà vô địch của chúng là một Gryffindor. Chúng luôn coi Ngôi nhà của chúng tốt hơn những nhà khác. Sự kiêu ngạo mù quáng khiến chúng không khoan nhượng với Nhà vô địch và những người ủng hộ anh ta. Không có cách nào để dễ dàng trút giận, tâm trạng ngày càng trở nên tồi tệ và bầu không khí càng trở nên căng thẳng."Hãy yên nghỉ nhé Gryffindor rực rỡ nhất mà Hogwarts từng thấy. Làm thế nào mà Leodegan lại được chọn?" Tiếng nhạo báng có thể được nghe thấy ở mọi ngóc ngách của lâu đài từ các Slytherin."Thế mày nghĩ là mày tốt hơn?" Các học sinh khác sẽ hỏi. Nhà Slytherin sẽ đáp trả bằng những lời cay nghiệt và tình hình sẽ tiếp tục leo thang cho đến khi những lời nguyền được tung ra.Đây là một khoảnh khắc vả mặt của Nhà Slytherin. Tất cả những gì nói về sự duyên dáng, sang trọng và chiến lược được họ coi là ăn mặc thời thượng và hành động nhỏ mọn.Cậu chàng đẹp trai cười tự mãn khi nghe những người bạn cùng nhà của mình đưa ra những bình luận ác ý trong bài giảng của Binns.Một Slytherin thực sự nghĩa là sao? Có thể bốc đồng như Gryffindor, điềm tĩnh trong khi Ravenclaw điềm tĩnh, nhưng tàn nhẫn, hèn nhát và không đáng tin cậy. Họ đòi vinh quang và địa vị nhưng lại rũ bỏ mọi trách nhiệm ngay từ cơ hội đầu tiên và tiếp tục xấc xược và liều lĩnh. Họ vô lương tâm và tình bạn của họ có thể bị mua bán. Và tất cả những điều khủng khiếp này đã kết hợp với nhau để tạo thành Nhà Slytherin cao quý.Các học sinh nhà Slytherin hiếm khi hợp tác với nhau như một tập thể, thích được chia thành các nhóm dựa trên hệ thống phân cấp xã hội của gia đình hơn. Vì vậy, Nhà Slytherin luôn là một mớ hỗn độn với những người chuyển đến và chuyển đi theo nhóm khi gia đình họ chuyển đến và chuyển đi.Tom hài lòng khi thấy sự hỗn loạn.Hắn biết cách tốt nhất để tiếp quản Nhà Slytherin. Rốt cuộc, điểm yếu lớn nhất của nó đã bị phơi bày cho tất cả mọi người thấy; Ngôi nhà sẵn sàng sụp đổ chỉ với một cú hích phù hợp.Cậu thiếu niên chuyển sự chú ý của mình khỏi những người bạn cùng nhà đến cậu học sinh Durmstrang cô đơn trong góc phòng.
Igor Karkaroff nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dieter Charlov, sự tức giận và ghen tị tràn ngập lồng ngực. Tại sao Charlov lại trở thành Nhà vô địch? Anh ta sở hữu những phẩm chất hay tài năng nào mà Igor không có? Làm thế nào anh ta có thể xứng đáng hơn Igor?Giáo sư kết thúc bài phát biểu của mình và ra hiệu cho các học sinh rằng đã hết giờ học.Các học sinh Durmstrang nhanh chóng thu dọn đồ đạc và theo Charlov ra khỏi lớp. Karkaroff đã bị loại khỏi nhóm đó. Không có người chờ đợi hắn, không có người gọi hắn nhanh lên, cũng không có người nguyện ý để hắn gia nhập.Bất kể ngươi sống ở quốc gia nào hay học trường nào, kẻ lập dị luôn bị loại khỏi phần còn lại của nhóm. Đó là sự thật đã ám ảnh Karkaroff trong nhiều năm của cuộc đời hắn. Nếu hắn ta được chọn, hắn ta sẽ được tất cả công nhận và ngưỡng mộ.Karkaroff đã rất vất vả để giấu mình trong góc tối của Hogwarts, tránh xa tầm nhìn của các học sinh Hogwarts, những người chắc chắn đã chú ý đến sự loại trừ của hắn. Hắn không thể chịu được khi nghe những lời thì thầm của chúng hoặc nhìn thấy những cái nhìn tò mò của chúng."Chết tiệt, Charlov." Cậu thiếu niên gầm gừ khi vội vã thu dọn đồ đạc của mình."Nó là sao thế? Chỉ đơn giản là không thích hoặc... không, có thể là ngươi muốn thay thế luôn cậu ta? Ngươi sẽ phù hợp hơn." Tom vui vẻ nói. Hắn chìa bàn tay trắng nõn thon gọn, đôi môi căng ra để lộ hàm răng trắng hoàn hảo. Những từ đó vang lên như tiếng còi báo động gọi Karkaroff.Đôi mắt cực kỳ sắc bén của Karkaroff ngước nhìn Tom, giận dữ và tò mò.Tom cười dịu dàng; vẻ ngoài hoàn hảo và tính cách thông minh của hắn là công cụ mạnh mẽ để thuyết phục mọi người làm theo ý hắn mà không cần sử dụng bất kỳ phép thuật nào. "Tôi hiểu. Anh ta không xứng đáng với vinh quang và sự chú ý mà anh ta nhận được. Tôi có thể nhìn thấy nó, giống như cậu. Và cậu biết không? Tôi biết làm thế nào để sử dụng các mánh khóe trở thành lợi thế cho cậu. Tôi biết chính xác làm thế nào để ngăn anh ta ăn cắp những gì của cậu."Giọng nói của chàng trai trẻ đã chuyển sang một thứ gì đó gần như dịu dàng, gần như ngọt ngào, và sự quyến rũ gần như tuôn ra. Mặc dù lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng Karkaroff có thể cảm nhận được từng điểm mà hắn ta đưa ra khiến hắn cảm nhận một cơn đau nhói ở ngực. Chúng thì thầm với cơn giận dữ và ghen tuông trong máu anh ta. Tim anh ta bắt đầu đập nhanh hơn."Ngươi là ai?"Cậu bé đã mê hoặc anh ta và Karkaroff sắp bị kéo sâu hơn vào vực thẳm mà hắn đang mấp mé bên bờ vực. Không cần suy nghĩ, Karkaroff đặt tay mình vào cái tay đang đưa ra của cậu bé."Tên tôi là Tom Riddle, rất vui được gặp cậu." Mắt Tom lướt qua bàn tay bắt vào nhau của họ và nụ cười của hắn rộng ra.
Karkaroff ủ rũ trốn vào căn phòng tạm thời của mình ở Hogwarts.Anh ta nghe thấy tiếng cười của những cậu bé khác nhưng không ai trong số chúng quay lại nhìn Karkaroff mặc dù nghe thấy anh ta bước vào.Những lời của Tom Riddle văng vẳng bên tai khi anh ta đi về phía giường của mình."Tôi sẽ cho cậu một ngày để xem xét điều này: Tôi sẽ cho cậu những gì cậu muốn nếu cậu sẵn sàng trao cho tôi sức mạnh của cậu. Tôi không cần lòng trung thành, chỉ cần sự giúp đỡ của cậu khi tôi cần nó. Tôi cũng muốn cậu đảm bảo rằng cậu sẽ không phản bội tôi."Ý nghĩ hạ gục Charlov từ lâu đã quyết định vấn đề đối với hắn.Hắn ta mệt mỏi vì bị phớt lờ, khinh ghét hương vị nó để lại trong miệng. Hắn không còn muốn bị loại khỏi những người khác nữa. Hắn không muốn ở một mình. Trao cho Tom Riddle sức mạnh của hắn để đổi lấy những gì hắn muốn? Tất nhiên hắn sẽ đồng ý. Rốt cuộc, làm sao cậu bé đó có thể biết liệu Karkaroff có phản bội mình hay không? Và cậu ta có thể làm gì hắn nếu cậu ta phát hiện ra?Một nụ cười nham hiểm trượt trên khuôn mặt. Không có Lời Thề Bất Khả Bội, không hợp đồng, và hắn ta sẽ sớm rời Đức. Làm thế nào mà một học sinh năm Năm của Hogwarts có thể giữ hắn ta dưới ngón tay cái của mình? Thật là một đứa trẻ ngây thơ.Karkaroff xem Charlov nói đùa và cười đùa với bạn bè. Hắn ấy cười, vui vẻ như những cậu bé khác, nhưng với những lý do cay độc hơn.
Tom không biết những suy nghĩ chạy qua đầu Karkaroff nhưng sẽ không chùn bước nếu hắn biết. Một thợ săn giỏi không bao giờ lo lắng về việc con mồi của mình trốn thoát.Tom nở một nụ cười ấm áp khi hắn đi nhanh dọc hành lang, vui vẻ chào hỏi những người khác. Hắn bị phân tâm bởi giọng nói của Abraxas. Tò mò, hắn đi theo âm thanh quanh góc tối."Tôi không làm gì cô ấy cả." Abraxas thản nhiên nói, hai tay đút túi. Y đứng đối diện với hai cô gái trông có vẻ nghiêm túc.Tom tiến sâu hơn vào hành lang, và nụ cười của hắn nhếch lên vài bậc, từ ấm áp đến quyến rũ. "Xin chào, Thủ lĩnh nữ sinh McGonagall. Có chuyện gì xảy ra à?"Sự khó chịu của cô với thái độ ung dung của Malfoy dịu đi khi nhìn thấy Tom. "Riddle, tôi muốn cậu, với tư cách là Huynh trưởng, có quyền kiểm soát các học sinh Slytherin. Những cuộc chiến với các học sinh khác cần phải dừng lại. Tôi không muốn thấy điều này xảy ra một lần nữa." Với mái tóc được vén ra sau, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến cô ấy mang ấn tượng về một người có uy quyền lớn."Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giải quyết vấn đề. Chúc một ngày tốt lành, Trưởng nữ." Tom gật đầu với McGonagall khi cô và cô gái kia đi ngang qua hắn.Khi cô khuất dạng, Malfoy hất tóc qua vai và nói, "Thật nóng tính. Cô ta có lẽ sẽ kết hôn muộn đấy.""Tôi đang đi đến thư viện. Còn anh thì sao?" Tom hỏi, phớt lờ lời nói của Malfoy."Ừ, tôi cho là vậy." Malfoy nhún vai và đi theo Tom. Y không có gì tốt hơn để làm bây giờ khi niềm vui đã kết thúc.Cuối cùng, Abraxas không mấy quan tâm đến thư viện. Theo ý kiến của y, gia đình anh ta có một thư viện với những cuốn sách thú vị hơn nhiều. Trong vòng chưa đầy nửa giờ, anh ta đã vặn vẹo người trên ghế vì buồn chán. Anh ta muốn nói chuyện với Tom nhưng ngay khi anh ta mở miệng, người thủ thư có đôi mắt và đôi tai tinh tường sẽ nhìn anh ta. Cuối cùng anh chỉ biết nuốt lời.Abraxas chống cằm, uể oải nhìn quanh thư viện.Đó có phải là Harry Potter không? Abraxas nheo mắt nhìn người đàn ông rồi đảo mắt sang phía bên kia bàn nơi Tom đang ngồi tập trung vào cuốn sách của mình.Đứng bên cạnh Harry là một người rất cao. Abraxas lục lại trí nhớ của mình về một người to lớn như vậy và đi đến kết luận rằng đó có thể là gã Gryffindor nửa khổng lồ đó, Rubeus Hagrid. Ugh, loại sinh vật mà cái Nhà thích nổi loạn đó thu nhận.Người nửa khổng lồ có vẻ xấu hổ và gãi gãi mái tóc rối bù của mình. Sau đó cậu ta mỉm cười với Harry, đôi mắt nhăn lại.Người đàn ông tóc đen cười và giơ tay vỗ nhẹ vào một bên vai khổng lồ trước khi đưa một cuốn sách. Anh ấy dường như luôn mỉm cười. Bất cứ ai anh ấy gặp đều được tặng một nụ cười chân thật.Abraxas nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Tom trước khi quay lại. Theo những gì y biết, mối quan hệ của Tom và Harry đã trải qua cả những khoảng thời gian tồi tệ và tốt đẹp. Y nhớ rõ ràng rằng cách đây không lâu họ có vẻ như đang tranh chấp với nhau và Tom đã tỏ ra khó chịu trong suốt thời gian đó.Ý nghĩ gợi lên một kỷ niệm cũ. Trong năm đầu tiên, Tom cũng tức giận gần như cả năm. Lý do là sao? Harry Potter.Vào năm thứ hai, y đã hỏi đứa trẻ ủ rũ về những vấn đề của mình. Giống như nhiều Slytherin khác, y ta lấy làm vui trên nỗi đau của người khác. Y đã trêu chọc đứa trẻ khi nói: "Cậu quan tâm đến anh ta nhiều như vậy mà anh ta lại bỏ rơi cậu à? Cậu sẽ làm gì nếu nó trở thành sự thật?"Và cậu bé năm nhất đó đã trả lời như thế nào?"Tôi sẽ giết anh ta."Câu nói thấm đẫm sát khí. Vụ việc đã khiến y hoảng sợ trong vài ngày.Nhưng khi đứa trẻ đáng sợ đó ngày càng lớn, nó càng trở nên ôn hòa. Abraxas gần như sẽ gọi hắn ta là vô hại so với những gì hắn ta từng là. Sẽ chẳng ai tin nếu hôm nay Abraxas kể cho họ nghe câu chuyện đó."Anh đang nhìn gì vậy?" Tom hỏi, và trước khi Abraxas kịp trả lời, hắn quay qua nhìn hai người đàn ông đang đứng giữa các giá sách. Abraxas nghĩ Tom sẽ tiến về phía trước hoặc vẫy tay để thu hút sự chú ý của người đàn ông nhưng Tom đã khiến y ngạc nhiên."Đi thôi." Tom đóng sách lại và bước thẳng ra khỏi thư viện."Cậu không cần kiểm tra à?" Abraxas nhìn chằm chằm vào cuốn sách.Tom lướt tay trên cuốn sách và những từ trên trang bìa bắt đầu thay đổi. Bây giờ nó hiện lên là Lời Nguyền và Phản Lời Nguyền. Hắn tin vào lời đồn thổi trước mặt Abraxas, thủ thư, và thậm chí cả Slughorn. Hắn không mạo hiểm đưa nó ra trước mặt Dumbledore, người có thể đủ quyền năng để nhìn thấu nó. Hắn ta cũng cần giữ nó khỏi tầm nhìn của Harry để loại bỏ mọi khả năng bị lộ.Đối với việc Harry nói chuyện với người nửa khổng lồ?Vì hắn đã nếm từng tấc da thịt của Harry, nên hắn không cần để ý đến một nụ cười với tên nửa người khổng lồ xấu xí của anh ta. Hắn nắm giữ một trải nghiệm mà không ai khác có thể có. Không phải Alphonse, không phải Joan, không một ai. Họ đã không đích thân lột quần áo của Harry, liếm vành tai của Harry, hoặc lướt môi trên đũng quần của anh ta.Trở lại phòng sinh hoạt chung Slytherin, Tom ngồi xuống. Ở đó, hắn háo hức mở cuốn sách của mình đến một trang có tiêu đề "Trường sinh linh giá".
Igor Karkaroff nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dieter Charlov, sự tức giận và ghen tị tràn ngập lồng ngực. Tại sao Charlov lại trở thành Nhà vô địch? Anh ta sở hữu những phẩm chất hay tài năng nào mà Igor không có? Làm thế nào anh ta có thể xứng đáng hơn Igor?Giáo sư kết thúc bài phát biểu của mình và ra hiệu cho các học sinh rằng đã hết giờ học.Các học sinh Durmstrang nhanh chóng thu dọn đồ đạc và theo Charlov ra khỏi lớp. Karkaroff đã bị loại khỏi nhóm đó. Không có người chờ đợi hắn, không có người gọi hắn nhanh lên, cũng không có người nguyện ý để hắn gia nhập.Bất kể ngươi sống ở quốc gia nào hay học trường nào, kẻ lập dị luôn bị loại khỏi phần còn lại của nhóm. Đó là sự thật đã ám ảnh Karkaroff trong nhiều năm của cuộc đời hắn. Nếu hắn ta được chọn, hắn ta sẽ được tất cả công nhận và ngưỡng mộ.Karkaroff đã rất vất vả để giấu mình trong góc tối của Hogwarts, tránh xa tầm nhìn của các học sinh Hogwarts, những người chắc chắn đã chú ý đến sự loại trừ của hắn. Hắn không thể chịu được khi nghe những lời thì thầm của chúng hoặc nhìn thấy những cái nhìn tò mò của chúng."Chết tiệt, Charlov." Cậu thiếu niên gầm gừ khi vội vã thu dọn đồ đạc của mình."Nó là sao thế? Chỉ đơn giản là không thích hoặc... không, có thể là ngươi muốn thay thế luôn cậu ta? Ngươi sẽ phù hợp hơn." Tom vui vẻ nói. Hắn chìa bàn tay trắng nõn thon gọn, đôi môi căng ra để lộ hàm răng trắng hoàn hảo. Những từ đó vang lên như tiếng còi báo động gọi Karkaroff.Đôi mắt cực kỳ sắc bén của Karkaroff ngước nhìn Tom, giận dữ và tò mò.Tom cười dịu dàng; vẻ ngoài hoàn hảo và tính cách thông minh của hắn là công cụ mạnh mẽ để thuyết phục mọi người làm theo ý hắn mà không cần sử dụng bất kỳ phép thuật nào. "Tôi hiểu. Anh ta không xứng đáng với vinh quang và sự chú ý mà anh ta nhận được. Tôi có thể nhìn thấy nó, giống như cậu. Và cậu biết không? Tôi biết làm thế nào để sử dụng các mánh khóe trở thành lợi thế cho cậu. Tôi biết chính xác làm thế nào để ngăn anh ta ăn cắp những gì của cậu."Giọng nói của chàng trai trẻ đã chuyển sang một thứ gì đó gần như dịu dàng, gần như ngọt ngào, và sự quyến rũ gần như tuôn ra. Mặc dù lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng Karkaroff có thể cảm nhận được từng điểm mà hắn ta đưa ra khiến hắn cảm nhận một cơn đau nhói ở ngực. Chúng thì thầm với cơn giận dữ và ghen tuông trong máu anh ta. Tim anh ta bắt đầu đập nhanh hơn."Ngươi là ai?"Cậu bé đã mê hoặc anh ta và Karkaroff sắp bị kéo sâu hơn vào vực thẳm mà hắn đang mấp mé bên bờ vực. Không cần suy nghĩ, Karkaroff đặt tay mình vào cái tay đang đưa ra của cậu bé."Tên tôi là Tom Riddle, rất vui được gặp cậu." Mắt Tom lướt qua bàn tay bắt vào nhau của họ và nụ cười của hắn rộng ra.
Karkaroff ủ rũ trốn vào căn phòng tạm thời của mình ở Hogwarts.Anh ta nghe thấy tiếng cười của những cậu bé khác nhưng không ai trong số chúng quay lại nhìn Karkaroff mặc dù nghe thấy anh ta bước vào.Những lời của Tom Riddle văng vẳng bên tai khi anh ta đi về phía giường của mình."Tôi sẽ cho cậu một ngày để xem xét điều này: Tôi sẽ cho cậu những gì cậu muốn nếu cậu sẵn sàng trao cho tôi sức mạnh của cậu. Tôi không cần lòng trung thành, chỉ cần sự giúp đỡ của cậu khi tôi cần nó. Tôi cũng muốn cậu đảm bảo rằng cậu sẽ không phản bội tôi."Ý nghĩ hạ gục Charlov từ lâu đã quyết định vấn đề đối với hắn.Hắn ta mệt mỏi vì bị phớt lờ, khinh ghét hương vị nó để lại trong miệng. Hắn không còn muốn bị loại khỏi những người khác nữa. Hắn không muốn ở một mình. Trao cho Tom Riddle sức mạnh của hắn để đổi lấy những gì hắn muốn? Tất nhiên hắn sẽ đồng ý. Rốt cuộc, làm sao cậu bé đó có thể biết liệu Karkaroff có phản bội mình hay không? Và cậu ta có thể làm gì hắn nếu cậu ta phát hiện ra?Một nụ cười nham hiểm trượt trên khuôn mặt. Không có Lời Thề Bất Khả Bội, không hợp đồng, và hắn ta sẽ sớm rời Đức. Làm thế nào mà một học sinh năm Năm của Hogwarts có thể giữ hắn ta dưới ngón tay cái của mình? Thật là một đứa trẻ ngây thơ.Karkaroff xem Charlov nói đùa và cười đùa với bạn bè. Hắn ấy cười, vui vẻ như những cậu bé khác, nhưng với những lý do cay độc hơn.
Tom không biết những suy nghĩ chạy qua đầu Karkaroff nhưng sẽ không chùn bước nếu hắn biết. Một thợ săn giỏi không bao giờ lo lắng về việc con mồi của mình trốn thoát.Tom nở một nụ cười ấm áp khi hắn đi nhanh dọc hành lang, vui vẻ chào hỏi những người khác. Hắn bị phân tâm bởi giọng nói của Abraxas. Tò mò, hắn đi theo âm thanh quanh góc tối."Tôi không làm gì cô ấy cả." Abraxas thản nhiên nói, hai tay đút túi. Y đứng đối diện với hai cô gái trông có vẻ nghiêm túc.Tom tiến sâu hơn vào hành lang, và nụ cười của hắn nhếch lên vài bậc, từ ấm áp đến quyến rũ. "Xin chào, Thủ lĩnh nữ sinh McGonagall. Có chuyện gì xảy ra à?"Sự khó chịu của cô với thái độ ung dung của Malfoy dịu đi khi nhìn thấy Tom. "Riddle, tôi muốn cậu, với tư cách là Huynh trưởng, có quyền kiểm soát các học sinh Slytherin. Những cuộc chiến với các học sinh khác cần phải dừng lại. Tôi không muốn thấy điều này xảy ra một lần nữa." Với mái tóc được vén ra sau, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến cô ấy mang ấn tượng về một người có uy quyền lớn."Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giải quyết vấn đề. Chúc một ngày tốt lành, Trưởng nữ." Tom gật đầu với McGonagall khi cô và cô gái kia đi ngang qua hắn.Khi cô khuất dạng, Malfoy hất tóc qua vai và nói, "Thật nóng tính. Cô ta có lẽ sẽ kết hôn muộn đấy.""Tôi đang đi đến thư viện. Còn anh thì sao?" Tom hỏi, phớt lờ lời nói của Malfoy."Ừ, tôi cho là vậy." Malfoy nhún vai và đi theo Tom. Y không có gì tốt hơn để làm bây giờ khi niềm vui đã kết thúc.Cuối cùng, Abraxas không mấy quan tâm đến thư viện. Theo ý kiến của y, gia đình anh ta có một thư viện với những cuốn sách thú vị hơn nhiều. Trong vòng chưa đầy nửa giờ, anh ta đã vặn vẹo người trên ghế vì buồn chán. Anh ta muốn nói chuyện với Tom nhưng ngay khi anh ta mở miệng, người thủ thư có đôi mắt và đôi tai tinh tường sẽ nhìn anh ta. Cuối cùng anh chỉ biết nuốt lời.Abraxas chống cằm, uể oải nhìn quanh thư viện.Đó có phải là Harry Potter không? Abraxas nheo mắt nhìn người đàn ông rồi đảo mắt sang phía bên kia bàn nơi Tom đang ngồi tập trung vào cuốn sách của mình.Đứng bên cạnh Harry là một người rất cao. Abraxas lục lại trí nhớ của mình về một người to lớn như vậy và đi đến kết luận rằng đó có thể là gã Gryffindor nửa khổng lồ đó, Rubeus Hagrid. Ugh, loại sinh vật mà cái Nhà thích nổi loạn đó thu nhận.Người nửa khổng lồ có vẻ xấu hổ và gãi gãi mái tóc rối bù của mình. Sau đó cậu ta mỉm cười với Harry, đôi mắt nhăn lại.Người đàn ông tóc đen cười và giơ tay vỗ nhẹ vào một bên vai khổng lồ trước khi đưa một cuốn sách. Anh ấy dường như luôn mỉm cười. Bất cứ ai anh ấy gặp đều được tặng một nụ cười chân thật.Abraxas nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Tom trước khi quay lại. Theo những gì y biết, mối quan hệ của Tom và Harry đã trải qua cả những khoảng thời gian tồi tệ và tốt đẹp. Y nhớ rõ ràng rằng cách đây không lâu họ có vẻ như đang tranh chấp với nhau và Tom đã tỏ ra khó chịu trong suốt thời gian đó.Ý nghĩ gợi lên một kỷ niệm cũ. Trong năm đầu tiên, Tom cũng tức giận gần như cả năm. Lý do là sao? Harry Potter.Vào năm thứ hai, y đã hỏi đứa trẻ ủ rũ về những vấn đề của mình. Giống như nhiều Slytherin khác, y ta lấy làm vui trên nỗi đau của người khác. Y đã trêu chọc đứa trẻ khi nói: "Cậu quan tâm đến anh ta nhiều như vậy mà anh ta lại bỏ rơi cậu à? Cậu sẽ làm gì nếu nó trở thành sự thật?"Và cậu bé năm nhất đó đã trả lời như thế nào?"Tôi sẽ giết anh ta."Câu nói thấm đẫm sát khí. Vụ việc đã khiến y hoảng sợ trong vài ngày.Nhưng khi đứa trẻ đáng sợ đó ngày càng lớn, nó càng trở nên ôn hòa. Abraxas gần như sẽ gọi hắn ta là vô hại so với những gì hắn ta từng là. Sẽ chẳng ai tin nếu hôm nay Abraxas kể cho họ nghe câu chuyện đó."Anh đang nhìn gì vậy?" Tom hỏi, và trước khi Abraxas kịp trả lời, hắn quay qua nhìn hai người đàn ông đang đứng giữa các giá sách. Abraxas nghĩ Tom sẽ tiến về phía trước hoặc vẫy tay để thu hút sự chú ý của người đàn ông nhưng Tom đã khiến y ngạc nhiên."Đi thôi." Tom đóng sách lại và bước thẳng ra khỏi thư viện."Cậu không cần kiểm tra à?" Abraxas nhìn chằm chằm vào cuốn sách.Tom lướt tay trên cuốn sách và những từ trên trang bìa bắt đầu thay đổi. Bây giờ nó hiện lên là Lời Nguyền và Phản Lời Nguyền. Hắn tin vào lời đồn thổi trước mặt Abraxas, thủ thư, và thậm chí cả Slughorn. Hắn không mạo hiểm đưa nó ra trước mặt Dumbledore, người có thể đủ quyền năng để nhìn thấu nó. Hắn ta cũng cần giữ nó khỏi tầm nhìn của Harry để loại bỏ mọi khả năng bị lộ.Đối với việc Harry nói chuyện với người nửa khổng lồ?Vì hắn đã nếm từng tấc da thịt của Harry, nên hắn không cần để ý đến một nụ cười với tên nửa người khổng lồ xấu xí của anh ta. Hắn nắm giữ một trải nghiệm mà không ai khác có thể có. Không phải Alphonse, không phải Joan, không một ai. Họ đã không đích thân lột quần áo của Harry, liếm vành tai của Harry, hoặc lướt môi trên đũng quần của anh ta.Trở lại phòng sinh hoạt chung Slytherin, Tom ngồi xuống. Ở đó, hắn háo hức mở cuốn sách của mình đến một trang có tiêu đề "Trường sinh linh giá".
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com