Song Huyen Nhat Ky Mang Thai Cua Phong Su
Một ngày đẹp trời như bao ngày ở Bồ Tề quán. Gió thổi liên tục, hơi lạnh từ đất đá liên tục bốc lên, nói là khó chịu nhưng thật ra cũng không khó chịu mấy. Tạ Liên đứng ngay cửa Bồ Tề quán, tay cầm chổi, quét qua quét lại. Quét một hồi lại không biết đang suy nghĩ gì, ngẩn mặt nhìn lên trời, thở dài một hơi. Mặc dù cảnh vẫn còn, nhưng người mất rồi. Tuy Tạ Liên đã đánh bại Quân Ngô, Tam giới một lần nữa yên ổn, nhưng không biết sau này có chuyện gì xảy ra không. Lại nói tới chuyện ở núi Đồng Lô, từ khi về đến giờ, y lúc nào cũng buồn. Cười thì có cười, nhưng cũng không còn vui như trước. Lúc nào y cũng nghĩ đến Hoa Thành, không biết bao giờ mới được gặp lại. Rồi Tạ Liên xốc lại tinh thần, nếu Hoa Thành đã bỏ ra tám trăm năm để đợi y, vậy thì y đợi thêm tám trăm năm nữa cũng được. Khoảng thời gian đó, rất xứng đáng. Tạ Liên cười nhẹ, hít vào một hơi rồi thở ra thật mạnh, cúi đầu nhìn đống lá mình vừa gom được. Y ngồi xuống, nhặt lên, bỏ vào trong bao, rồi để ở một góc gần cửa, chờ mai đem đi bán. Vừa định vào trong, bỗng có một tiếng gọi từ xa, vang lên sau lưng Tạ Liên: "Thái tử điện hạ!" Tiếng gọi này không lớn, giống như ở rất gần, nhưng lại không thấy đâu. Một hồi, thì ra chủ nhân tiếng gọi đó đã đứng kế bên Tạ Liên từ lúc nào. Tạ Liên mãi mê nghĩ về Hoa Thành, không để ý người đó đã đứng ngay mình. Vừa nhìn thấy, y không tự chủ được, giật mình: "Phong Sư nương nương?" Sư Thanh Huyền đứng chắp hai tay sau lưng, cười nhẹ: "Thái tử điện hạ, ta đã không còn là Phong Sư, đừng gọi ta như vậy!" Tạ Liên cũng cười đáp lại: "Ta cũng không còn là Thái tử, ngươi cũng đừng gọi ta như vậy!" Sư Thanh Huyền đã gọi bốn tiếng "Thái tử điện hạ" này lâu lắm rồi, bây giờ bảo sửa sao có thể sửa. Mà không sửa cũng không được: "Vậy, gọi ngươi là Tạ Liên!? Được không?" Tạ Liên gật gật đầu: "Được chứ, Thanh Huyền!" Tạ Liên mời Sư Thanh Huyền vào Bồ Tề quán, ngồi nghỉ ngơi một chút. Không biết Sư Thanh Huyền tại sao lại đến đây, từ hoàng thành đi đến, hẳn là một chuyến đi vất vả. Mà bên cạnh Sư Thanh Huyền lại không có ai đi cùng, có nghĩa là y đang có chuyện riêng muốn nói với Tạ Liên sao? Tạ Liên rót một chét trà cho Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền cũng vui vẻ nhận. Tạ Liên nhìn sắc mặt rầu rĩ của y, lo lắng: "Thanh Huyền, có chuyện gì vậy?" Sư Thanh Huyền thở dài, uống một ngụm trà trong chén, rồi lại thở dài: "Thái...Tạ Liên, ngươi uống trà trước đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói!" Tạ Liên rất tò mò, nhưng nghe Sư Thanh Huyền nói vậy thì cũng nghe lời, tay lấy chén trà vừa rót, đưa lên miệng uống. Trong khi đó, Sư Thanh Huyền ngồi mặt đối mặt với y, thở dài. Sư Thanh Huyền cúi mặt: "Ta, ta có thai!" Phụt! Tạ Liên phun ngụm trà đang uống trong miệng ra, may mắn không trúng Sư Thanh Huyền. Tuy đây không phải lần đầu y nghe chuyện một cô gái mang thai, nhưng Sư Thanh Huyền mang thai, cũng không có gì kì lạ, y là nữ nhân mà! Nhưng điều quan trọng là mang thai với ai? Tạ Liên mặt không còn chút sắc huyết, nhìn chằm chằm Sư Thanh Huyền, ngũ quan méo mó không thể tả được. Giống như y không nghe rõ, cứ chốc chốc lại chồm chồm tới, nhìn Sư Thanh Huyền đang cúi mặt nhìn xuống. Tạ Liên muốn chắc chắn là mình nghe nhầm, phải, chính xác là y muốn chắc chắn mình nghe nhầm, không phải nghe đúng như vậy: "Có? Có thai? Ngươi nói gì? Ngươi nói gì vậy?" Sư Thanh Huyền là nữ nhân, có thai là chuyện thường, điều này không cần kiểm chứng. Nhưng y chưa hề kết hôn, lại đang trong tình trạng giống Tạ Liên, hoặc có khi là thảm hơn. Nhưng nói gì thì nói, theo Tạ Liên, đứa trẻ này hẳn là được tạo ra trong lúc y bị ức hiếp. Nếu Sư Thanh Huyền thật sự bị như vậy, Tạ Liên chắc chắn sẽ giải quyết. Nhưng bây giờ y không lên tiếng, Tạ Liên cũng chẳng biết làm thế nào. Hồi lâu, Sư Thanh Huyền nói: "Ta có thai!" Tạ Liên ngồi phịch xuống ghế, lần này chắc chắn y nghe không lầm. Mặt y hiện rõ ba chữ "cái gì thế", rồi ánh mắt cứ chăm chăm nhìn Sư Thanh Huyền không thôi. Tạ Liên nói: "Của, của ai?" Thanh Huyền thở dài, tay ở phía dưới cứ nắm chặt vạt áo không thôi. Hai mắt rũ xuống, lộ rõ vẽ kiều diễm giống lúc xưa. Thôi xong rồi! Sư Thanh Huyền như vậy, chẳng lẽ là có mang với tra nam? Hay là bị cưỡng gian? Tạ Liên bật dậy: "Thanh Huyền, ngươi, ngươi..." Sư Thanh Huyền không nói, y càng lúc càng run, hai vai cũng theo đó mà nhúc nhích lên xuống. Mặt Tạ Liên không còn gì để diễn tả, vừa sợ, mà cũng vừa lộ rõ vẻ tức giận.Tạ Liên tức giận là đúng, Sư Thanh Huyền có thể nói là bằng hữu của y, bây giờ gặp đại nạn như vậy, còn mang cốt nhục của tên tra nam nào. Nếu cứ để như vậy, Sư Thanh Huyền làm sao sống nổi? Tạ Liên không chịu được, nói: "Thanh Huyền, ngươi nói đi, ta lấy lại công bằng cho ngươi! Tên nào phá thân ngươi?" Sư Thanh Huyền nghe vậy liền giật mình, ngước lên nhìn Tạ Liên đang khí thế hùng hồn trước mắt. Tay y vội buông bỏ vạt áo bị nắm nhăn đến khó nhìn, mặt hoang mang vô cùng. Sư Thanh Huyền nói: "Không, không phải! Chuyện này, chuyện đó, là ta tự nguyện! Nhưng có thai thì, ta, là ta không biết! Ta không biết ta lại..." Tạ Liên nghe hai từ "tự nguyện", không hiểu sao mặt lại đỏ lên. Dĩ nhiên y biết đó nghĩa là gì, không lẽ Sư Thanh Huyền tự nguyện để người khác làm loại chuyện xấu hổ đó? Như vậy thì hơi dễ dãi rồi. Nhưng không thể không loại trừ khả năng vì Sư Thanh Huyền muốn kiếm tiền, lại đi vào kỉ điếm rồi... Đến đây, Tạ Liên không muốn nghĩ đến nữa. Y hỏi: "'Tự nguyện'? Vậy, vậy là ai?" Sư Thanh Huyền ấp úng, không dám nói. Tạ Liên ngồi một bên, kiên nhẫn lắng nghe tên phụ thân của đứa bé. Chờ nửa ngày, cuối cùng cũng nghe được, nà khi nghe xong, mặt Tạ Liên đã trắng nay còn trắng hơn ban đầu. Đơn giản mà nói, cái tên đó chính là vấn đề. Sư Thanh Huyền có thai với ai cũng không có gì, nếu có thai với một Thần Quan, tuy là chuyện đáng nói, nhưng ít ra y cũng có thể an ổn mà sống, Thần Quan đó cũng có thể giúp y. Đằng này, phụ thân hài tử trong bụng y lại là người đó, thật đúng là bất ngờ. Hai mí mắt Tạ Liên giật giật: "Thật? Thật à?" Sư Thanh Huyền nhẹ nhàng gật đầu. Tạ Liên vẫn chưa dám tin: "Thật vậy ư?" Sư Thanh Huyền lúng túng gật gật. Tạ Liên nhìn xuống bụng y, rồi nhìn lên: "Thật sao?" Sư Thanh Huyền liên tục gật đầu. Tạ Liên ngơ ngác, hồi lâu mới có thể hoàn hồn, thở dài: "Ai cũng được, nhưng sao lại là Hạ công tử?"
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com