RoTruyen.Com

Song Tinh Can Ke Nguy Hiem End

Đẳng Quân vừa thả mình rơi tự do vẫn nhắm mắt chưa dám mở ra, nhưng thay vì ngã vào lùm cây um xùm, cậu lại nằm trong vòng tay của tên ác ma đó. Đẳng Quân mở mắt trong kinh hãi, cả người cứng đờ không cử động nổi, có phải cậu nên làm kí hiệu gì bây giờ không?

"Cửa chính có không đi, sao lại phải mạo hiểm như thế hả cáo nhỏ? Trong lùm cây này có gai nhọn đấy, làm mình bị thương phải làm sao đây?"

Nghiên Du đảo mắt nhìn lên trên, cậu ta liều mình nhảy mà không thèm có chút biện nào tự bảo vệ bản thân. Hắn cười tươi rói, sáng chói như mái tóc vàng rực ấy.

"Cáo nhỏ, nể tình hôm nay tâm trạng tốt, sẽ chơi với cậu một chút vậy."

Đẳng Quân bị trói chặt hai tay rồi kéo lại vào gian nhà chính, Quý Nặc cũng đã có mặt chờ sẵn. Nghiên Du tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, vừa chớp mắt một cái, hai tên hạ thủ đã dùng gậy đập vào ống đồng của Quý Nặc khiến anh phải khuỵu chân quỳ xuống. 

"Vậy mà còn đòi trở thành người đắc lực của tôi, thật đáng thất vọng quá đấy."

"Thiếu chủ, tôi xin..."

Lời còn chưa nói xong, anh lại tiếp tục bị đánh vào lưng tới khi nằm rạp ra đất thì thôi. Thiếu chủ đang không cho phép nói, anh đã không quản lí được người, xin lỗi có ích gì chứ?

Đẳng Quân biết vì mình mà người khác đang phải chịu tội thay, nhân lúc đều đang dồn sự chú ý vào Quý Nặc, cậu giật đầu dây trói rồi chạy đến phía Nghiên Du cầu xin tha thứ. Khổ nỗi cậu là một kẻ mắc khiếm khuyết, chỉ bật ra những âm câm xấu xí.

"Ớ, ư, hơ, hơ..."

"Đéo hiểu cái mẹ gì, nói tử tế ra xem nào."

Nghiên Du chống tay một bên má lạnh lẽo nhìn Đẳng Quân đang níu quần hắn ú ớ. Rất thuận tiện đá cậu cách xa hắn một khoảng, lực có hơi mạnh khiến cậu không ngồi dậy luôn được, có gã phải kéo dây trói mới miễn cưỡng đối diện. Đưa hai tay bị trói lại muốn làm kí hiệu, nhưng Nghiên Du làm vậy rõ ràng không muốn cậu được sử dụng đến tay rồi.

"Mấy đứa đằng kia, ai bảo dừng lại à?"

Quý Nặc ra ám hiệu mau tiếp tục dùng lực trừng phạt, Đẳng Quân lại là người rất lì đòn, vẫn bò lết đầu gối muốn cầu xin đến cùng. Lần này cậu cúi dập đầu, còn hôn lên chân hắn nữa. Đây đều là những hành động cậu học được từ mẹ, nhưng Nghiên Du vẫn không lấy hài lòng chút nào.

"Cáo nhỏ, cậu đâu cần quan tâm tới sống chết của người cậu mới gặp? Lỗi là do hắn ta không để ý tới cậu, xứng đáng bị đánh gãy chân lắm."

"Tới người đẻ ra cậu, cậu còn muốn giết cơ mà?"

Hắn ta cứ nhắc đi nhắc lại việc cũ khiến Đẳng Quân mắc ói không chịu nổi, hai việc ấy không hề liên quan tới nhau chút nào. Người nào đối xử tốt với cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ không bạc bẽo đến thế. 

"Ư, ô, ứ..." - Đẳng Quân rưng rưng nước mắt, nhưng cậu đã xin nhầm người rồi.

"Thôi thì thương tình phạm lỗi lần đầu, tha cho hai đứa vậy."

Nghiên Du thở dài, xoa đầu Đẳng Quân rồi kéo cậu ra bên ngoài. Nắm lấy đầu dây, bắp tay chỉ hơi lên gân một chút đã quẳng cậu xuống bể bơi lạnh lẽo của buổi đêm. Đẳng Quân kịp thấy nụ cười độc địa ấy khi đem vứt cậu xuống đó, để rồi cơ thể đã hoàn toàn bị nhấn chìm dưới nước liền vùng vẫy muốn ngoi lên.

Đẳng Quân không biết bơi, tay thì bị trói, nước xộc vào khoang mũi lẫn miệng khiến cậu càng mất bình tĩnh. Qua làn nước, cậu mơ mơ hồ hồ thấy hắn đang châm điếu thuốc, không ngờ vừa tìm được tự do, bây giờ lại chết lãng xẹt thế này.

Trong lúc đang chìm dần về cõi chết, Đẳng Quân chỉ nhớ lại những lúc được mẹ nắm tay dẫn đi mua kẹo, hóa ra là do bà lén lút sau lưng chồng cho cậu ra đường, sau đó lại là những trận đòn vô nhân tính từ người bố gia trưởng ấy.

Đời này cậu chỉ mắc nợ mẹ, nên dù bà đã phát điên cũng không thể bỏ mặc được. Không biết cậu chết rồi, hắn ta có tha cho bà không nữa?

"Khụ, khụ..."

"Tỉnh rồi hả? Khát nước lắm không?"

Đẳng Quân cảm thấy hơi thở mình rất nóng, mãi mới có thể mở mắt ra được. Quý Nặc dùng nhiệt kế đo trán để xem cơn sốt đã hạ chưa, nhưng màn hình vẫn báo đỏ cùng tiếng báo động chói tai, hai hôm trước còn 39 độ, ít nhất đã xuống được 38 rồi.

Cậu lờ mờ nhìn khuôn mặt có vết bầm của Quý Nặc càng tăng thêm tội lỗi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn làm kí hiệu xin lỗi. Quý Nặc không trách cứ gì, anh phải biết tính của Đẳng Quân sẽ không chịu ngồi yên một chỗ, nên bản thân bị đánh cũng không oan ức gì.

Quý Nặc dùng miếng dán hạ sốt của trẻ con cho cậu, dù biết thứ này chẳng giúp ích được mấy, nhưng ít nhất sẽ làm cậu thoải mái hơn một chút. 

Ngày hôm đó thấy cậu chìm nghỉm được một lúc, Phó Nghiên Du mới lười biếng tự mình nhảy xuống vớt cậu lên. Đẳng Quân nằm đó ướt sũng, thở khò khè như mèo hen, hắn hất hàm sai bảo Quý Nặc, biết mà lo liệu đi.

"Sao rồi, cáo nhỏ chưa tỉnh nữa à?"

Nghiên Du cầm bình rượu inox nhỏ nhấp một ngụm, tựa cửa nhìn cáo nhỏ nhễ nhại mồ hôi mê man mấy ngày liền. Nếu cho vào viện chắc sẽ sớm khỏi, nhưng hắn đang muốn xem tự cậu có sống sót được không, còn được nằm trên giường cũng như có người chăm sóc đã là đặc quyền rất lớn rồi.

Hắn nghiêng đầu, khoanh tay đứng trước giường, nắm lấy quai hàm cậu nhìn môi khô khốc bợt bạt vì mất nước. Sẵn tiện đang cầm rượu, hay bổ sung nước cho cậu ta nhỉ?

"Thiếu chủ, uống rượu vào nữa chắc cậu ấy..."

"Chậc, không biết đùa gì cả, ra ngoài chuẩn bị cháo đi."

Nghiên Du có cơ ngực rắn rỏi, mỗi khi mặc áo sơ mi đều phải bỏ mấy cúc áo đầu. Ở bên hông còn cài sẵn súng, một bên là gậy baton ba khúc. Uống hết rượu trong bình mới ngồi xuống cạnh cậu, hôm nọ hắn đã có ý định để mặc cho cậu chết dưới bể bơi ấy, nghĩ rằng nếu cứu lên không còn thở nữa cũng mặc kệ. 

"Hộc, hộc..."

Thân nhiệt lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, mồ hôi chảy ướt sũng áo chỉ tổ ổm thêm. Nghiên Du cởi ra thay cái khác cho cậu, vô tình thấy cơ ngực phập phồng lộ rõ hết xương, nghe nói cậu ta hấp thu kém hơn người khác, cái đồ yếu ớt này.

"Chỉ lanh chanh là giỏi."

Hắn tặc lưỡi, bóp miệng rồi đổ nước cho cậu uống. Đẳng Quân ho sặc sụa vì vẫn chưa tỉnh hẳn, rót mười phần chỉ nhận được một. Cậu còn đang đau nhức toàn thân vì bị đánh mấy ngày trước, dù cố nín nhịn nhưng không thể hết đau được.

 

Nghiên Du lấy ra một viên thuốc nhỏ có hình lục giác màu hồng phấn, nó vừa có tác dụng giảm đau như morphin, còn tạo cảm giác kích dục nhẹ, giúp người dùng có thể chữa được chứng rối loạn giấc ngủ. Nó là sự kết hợp của Phenobarbital và GHB. Thứ này là sản phẩm mới được nhận, những người lính ngoài chiến trường ở Ukraina hay Israel hay sử dụng nó khi bị ám ảnh bởi súng đạn hay cái chết, những khoái cảm giả tạo này giúp họ sống qua ngày. Không biết tác dụng phụ của nó sẽ thế nào, vẫn chưa có báo cáo ghi chép gì hết.

"Cho cậu thử sản phẩm mới cũng được."

Nghiên Du nhếch môi cười man rợ, đằng nào sống chết của Đẳng Quân cũng nằm trong tay hắn. Viên thuốc được đặt vào lưỡi cậu, Nghiên Du nhấp một ngụm nước, giữ gáy rồi truyền vào. Đẳng Quân run rẩy đưa tay lên tóm lấy hắn vì sợ rơi nước ra ngoài, truyền đến ba lần nước mới hô hấp dễ dàng. Còn phải xem may mắn cậu ta đến đâu nữa.

Đến chập tối Đẳng Quân đã có lại ý thức, các cơn đau cũng giảm đi đáng kể. Mùi cháo thơm phức làm các giác quan kích thích mãnh liệt, một phần tỉnh lại sớm cũng nhờ viên thuốc cấm ấy. Quý Nặc kiểm tra thấy vẫn còn sốt, nhưng phải ăn vào một chút mới có thể uống thuốc được.  Phó Nghiên Du vẫn muốn cậu uống thêm vài liều nữa, Quý Nặc chỉ biết nghe theo thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com