Sookay Stand To Your Right
Sơn lặng lẽ ngồi đối diện Khoa, ánh mắt không rời khỏi cậu. Khoa đã bớt run rẩy, nhưng sự mệt mỏi và nỗi sợ vẫn còn hiện rõ trong ánh mắt. Đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm quen biết, Sơn thấy Khoa yếu đuối đến như vậy. Cậu bạn vốn mạnh mẽ, lạc quan giờ đây lại như một chú chim gãy cánh, cố gắng che giấu nỗi đau nhưng vẫn không thể thoát khỏi những vết thương sâu trong lòng. Sơn đau lòng đến mức không thể nói nên lời, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay Khoa, truyền cho cậu sự ấm áp. "Khoa, hay bạn qua ở với anh vài ngày. Anh không yên tâm để bạn ở một mình lúc này." Khoa lắc đầu, giọng yếu ớt: "Tui không muốn làm phiền bạn thêm. Chỉ cần bạn ở đây với tui bây giờ là đủ rồi." Sơn nhìn cậu thật lâu, ánh mắt kiên định: "Không, anh không thể để bạn một mình. Khoa, bạn đang cần một ai đó ở bên cạnh. Bạn không cần chịu đựng mọi thứ một mình đâu, được không?" Khoa ngước lên, ánh mắt dao động. Cậu biết Sơn nói đúng, nhưng vẫn cảm thấy khó xử. "Nhưng..." Sơn ngắt lời, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm: "Không nhưng nhị gì hết. Nếu bạn lo anh phiền, thì đừng. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua biết bao chuyện, bạn nghĩ anh sẽ bỏ rơi bạn lúc này sao?" Trước sự kiên quyết của Sơn, Khoa cuối cùng cũng khẽ gật đầu. "Được rồi... nhưng chỉ vài ngày thôi nha." Sơn thở phào, đứng dậy giúp Khoa thu dọn vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân. Trên đường về nhà, không ai nói gì thêm, nhưng Sơn cảm nhận rõ ràng rằng Khoa đang dựa vào anh, dù cậu vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. ---Về đến nhà, Sơn chỉ vào phòng mình: "Bạn làm vệ sinh cá nhân đi rồi vào phòng anh mà ngủ. Anh ngủ ngoài sofa cũng được." Khoa nhíu mày, hơi ngần ngại: "Không cần đâu. Tui có thể ngủ ngoài sofa mà." Sơn lắc đầu, giọng cứng rắn: "Anh không nói để bạn lựa chọn. Bạn vào phòng ngủ đi." Thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt Sơn, Khoa không thể phản bác thêm. Cậu bước vào phòng, vẫn còn bối rối khi nhận ra mùi hương quen thuộc của Sơn bao trùm khắp không gian. Một lát sau, Sơn cũng bước vào phòng, tay cầm theo một ly nước. Anh đặt ly lên bàn cạnh giường và ngồi xuống cạnh Khoa. "Anh ngủ chung với bạn. Như vậy anh mới yên tâm." "Nhưng..." "Đây là nhà anh! Không có nhưng." Sơn cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh lại không cho thấy sự nhượng bộ nào. Cuối cùng, Khoa chỉ biết thở dài đầu hàng. Đêm khuya, ánh sáng nhạt từ chiếc đèn ngủ phía góc phòng chiếu lên những bức tường trống rỗng, tạo thành một thứ ánh sáng ấm áp nhưng cũng đầy u uất. Sơn nằm trên giường, đầu tựa vào thành, ánh mắt chăm chú dõi theo Khoa, người bạn thân đang nằm nghiêng ở bên cạnh. Sau khi cả hai về nhà, Sơn đã cố gắng tạo không khí thoải mái nhất có thể cho Khoa. Nhưng từ sâu thẳm, anh biết rằng những lời an ủi và vòng tay ôm cũng chỉ là băng gạc mỏng manh, không thể che đậy hết những vết thương đang rỉ máu trong lòng người kia. Khoa nằm im, nhưng hơi thở không đều và khuôn mặt cậu vẫn không thể giấu được sự mệt mỏi. Đôi tay Khoa nắm chặt tấm chăn, như thể nó là thứ duy nhất níu giữ cậu khỏi rơi vào vực sâu của nỗi sợ. Sơn muốn chạm vào vai Khoa, muốn nói điều gì đó, nhưng anh sợ sẽ khiến cậu tỉnh dậy, đối diện với thực tại mà cậu đang cố gắng trốn tránh. Đột nhiên, Khoa bật lên tiếng thì thào yếu ớt: "Không... Đừng... Làm ơn đừng kéo tôi xuống..." Sơn giật mình, ngồi thẳng dậy. Anh nhìn Khoa, thấy cậu bắt đầu vặn vẹo, trán lấm tấm mồ hôi dù không khí trong phòng đang khá mát. "Không... tôi không làm gì sai... Đừng... Làm ơn đừng..." Khoa bắt đầu lẩm bẩm, giọng nói run rẩy đứt quãng. Sơn nhận ra cậu đang gặp ác mộng. Anh lập tức cúi xuống, khẽ lay vai cậu. "Khoa, tỉnh dậy đi! Bạn chỉ đang mơ thôi, nghe anh này!" Nhưng Khoa không tỉnh, ngược lại còn vùng vẫy mạnh hơn, miệng bật ra tiếng hét đầy hoảng loạn: "Sơn! Cứu em! Đừng bỏ em lại!" Tiếng hét khiến tim Sơn nhói lên. Anh lay mạnh hơn, giọng gọi gấp gáp: "Khoa! Tỉnh lại! Là anh, Sơn đây! Bạn an toàn rồi!" Cậu như đang bị đẩy đến mép vực thẳm trong giấc mơ. Bóng tối bao phủ xung quanh, những bàn tay vô hình túm lấy cậu, kéo cậu xuống sâu hơn. Khoa cố vùng vẫy, nhưng vô ích. Những tiếng cười nhạo, những lời xúc phạm vang vọng khắp không gian như những lưỡi dao đâm vào tâm trí cậu. Phía trên đỉnh vách núi, những người quen thuộc đứng đó, nhìn xuống. Nhưng không một ai vươn tay cứu cậu. Họ quay lưng đi, để mặc cậu bị kéo xuống.Cuối cùng, Khoa choàng tỉnh. Đôi mắt cậu mở to, trống rỗng, lạc lõng như một đứa trẻ vừa lạc mẹ. Hơi thở gấp gáp, cậu ngồi bật dậy, đưa tay lên ngực như cố gắng tìm chút không khí. Sơn vội kéo Khoa vào lòng, vòng tay anh siết chặt lấy cậu như muốn xua tan đi những bóng tối còn đọng lại. Giọng anh dịu dàng, nhẹ nhàng: "Không sao rồi, anh đây. Bạn an toàn rồi, Khoa. Chỉ là mơ thôi." Khoa run rẩy, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cậu. Cậu bám chặt lấy áo Sơn, như sợ rằng chỉ cần buông ra, cậu sẽ lại rơi vào hố sâu đen tối kia. "Sơn... Làm ơn... Đừng bỏ em... Đừng như họ..." Câu nói của Khoa như những lưỡi dao cắt sâu vào trái tim Sơn. Anh siết chặt cậu hơn, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, giọng nói đầy kiên định: "Anh sẽ không bao giờ bỏ bạn, Khoa. Không bao giờ. Bạn nghe rõ chưa?" Khoa bật khóc, những tiếng nức nở dồn dập như trút bỏ tất cả nỗi đau cậu đã kìm nén bấy lâu. Sơn chỉ im lặng, để Khoa khóc trên vai mình, từng giọt nước mắt của cậu thấm qua áo anh, nhưng Sơn không quan tâm. Một lúc lâu sau, khi tiếng nức nở đã dịu lại, Khoa thều thào: "Em không chịu nổi nữa, Sơn ơi... Mọi thứ... đều như muốn nghiền nát em..." Sơn dịu dàng nâng khuôn mặt Khoa lên, ánh mắt đầy sự xót xa nhưng cũng không kém phần quyết liệt: "Anh biết, Khoa. Nhưng anh ở đây. Anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương bạn nữa. Bạn không cần phải chịu đựng một mình." Những lời nói của Sơn như một sợi dây kéo Khoa trở lại thực tại. Dựa vào vòng tay của Sơn, cậu dần dần tìm lại hơi thở đều đặn. "Cảm ơn..." Khoa khẽ nói, giọng đầy mệt mỏi. Sơn mỉm cười nhẹ, xoa nhẹ lưng cậu: "Ngủ đi. Anh sẽ ở đây. Bạn không phải lo gì hết." Khoa gật đầu, rồi dựa hẳn vào ngực Sơn, đôi mắt từ từ khép lại. Sơn vẫn giữ cậu trong vòng tay, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy kia. Sơn ngồi tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Khoa đang chìm trong giấc ngủ. Gương mặt của cậu lúc này trông nhẹ nhõm hơn, nhưng đôi hàng lông mày vẫn còn hơi nhíu lại, như thể những cơn ác mộng vẫn chưa hoàn toàn buông tha. Anh khẽ thở dài, kéo tấm chăn cao hơn một chút để che đi bờ vai gầy của Khoa. Bàn tay anh dừng lại nơi mái tóc rối nhẹ của cậu, lòng thầm tự trách mình vì đã để Khoa phải chịu đựng nhiều đến vậy. Sơn bất giác nhớ lại những lời nói lúc nãy. Khi Khoa bật khóc, cậu đã vô thức gọi anh là "anh" và tự xưng mình là "em". Mỗi từ ngữ đó như một làn sóng ấm áp len lỏi vào lòng anh, khiến anh không khỏi bối rối. Hai người họ đã quen biết nhau từ hơn mười năm trước. Khi đó, cả hai chỉ là những cậu trai trẻ, chập chững đặt chân vào giới giải trí. Dù Khoa nhỏ hơn Sơn hai tuổi, nhưng giữa họ chưa từng tồn tại khoảng cách tuổi tác. Họ luôn xưng "tôi" và gọi nhau là "bạn," như một cách để giữ sự bình đẳng, thân thiết nhưng không quá ràng buộc. Vậy mà giờ đây, chỉ với một lần đổi cách xưng hô, Sơn cảm thấy có chút lạ lẫm. Từ "anh" mà Khoa thốt ra không chỉ mang ý nghĩa đơn thuần. Nó chất chứa sự tin tưởng, sự dựa dẫm, và cả nỗi mong manh mà cậu không dám để lộ ra trước bất kỳ ai. Sơn nhẹ nhàng tựa đầu vào thành giường, ánh mắt vẫn dõi theo từng nhịp thở đều đặn của Khoa. Một cảm giác ngứa ngáy len lỏi trong lòng anh, vừa dịu dàng, vừa âm ỉ. Anh không rõ vì sao mình lại phản ứng như vậy. Có lẽ là vì lần đầu tiên, Khoa thực sự để anh bước qua lớp vỏ bọc mạnh mẽ, để lộ ra phần yếu đuối nhất của mình. Hoặc có lẽ... là vì chính anh cũng không ngờ rằng mình lại thích nghe cậu gọi mình như thế. Sơn lắc đầu, tự cười chính mình. "Ngốc thật," anh thì thầm. "Chỉ một lời xưng hô thôi mà cũng làm mình bận tâm." Nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Khoa. Cậu cuộn mình trong chăn, như một đứa trẻ cần được bảo vệ khỏi thế giới đầy rẫy những tổn thương ngoài kia. Đêm đó, Sơn không ngủ. Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ ôm lấy Khoa, như một lá chắn bảo vệ cậu khỏi những cơn ác mộng, khỏi tất cả những tổn thương mà cuộc đời đang cố gắng ném vào cậu. Và anh thề rằng, bằng mọi giá, anh sẽ bảo vệ Khoa, không để cậu phải một mình đối diện với bóng tối thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com