RoTruyen.Com

Ta Ve Tinh Yeu Bang Do Thi Ham So


Sáng nay đến phiên bàn tôi trực nhật. Đấy là lí do tôi có mặt ở trường  từ lúc 6 rưỡi, còn mọi hôm thì cũng sớm đấy, hơn tận 5 phút so với giờ vào lớp luôn.

Đang trên đường đi giặt giẻ lau, Thư đột ngột quay sang hỏi tôi:

“Má này, hôm bữa ăn liên hoan, ai đèo má về đấy? Không phải cô Lan à?”

Tôi vò cái khăn, bình tĩnh trả lời:

“Ừ, lúc đó mày về rồi. Mẹ tao kẹt xe nên tao nhờ Quang Anh.”

“Thật á? Em còn tưởng thằng Dũng nói điêu, thế mà…”

Con bé bỏ lửng câu nói. Một lúc sau, nó mới dụt dè:

“… Mặc dù là có lí do rõ ràng, nhưng má có thấy… tần suất tên Quang Anh tiếp xúc với má gần đây tăng lên một cách bất thường không?”

“Vào thẳng vấn đề, đừng vòng vo nữa.”

Thư nuốt nước bọt, con bé bắt đầu phán đoán bằng kinh nghiệm 17 năm overthinking của mình:

“Em nghĩ thằng đấy đang có ý đồ bất chính với má.”

Sau câu nói của nhỏ bạn là sự im lặng của tôi.

Nói thật thì tôi cũng thấy trong quãng thời gian trở lại đây, mình và Quang Anh có thể nói là thân thiết hơn một chút xíu. Vậy nhưng chắc là do yếu tố khách quan như hoạt động câu lạc bộ, họp nhóm hay những tình huống cấp bách thôi.

Thêm vào đó, tôi không dám nghĩ đến thứ mà cái Thư nói. Vì từ tận đáy lòng, tôi thực sự coi Quang Anh là một thằng bạn tốt.

“Mày phát bệnh rối loạn lo âu nữa rồi đấy. Tao với nó tuy không được coi là bạn thân nhưng đã biết nhau từ bé. Quang Anh cũng đâu phải thứ tồi như thằng Hưng hay thằng Hoàng.”

“Em cũng mong là thế. Tại… tại em sợ…”

“Má lại giống hồi… lớp 10.”

Hành động vắt khăn lau của tôi hơi dừng lại. Kí ức về người con trai ấy chợt ùa về, dồn dập xâm lấn tâm trí.

Tôi cố gắng hít sâu, xua đi những hồi ức không mấy tốt đẹp trong đầu. Cái gì qua thì cũng đã qua rồi. Sống là quá trình không ngừng tiến về phía trước. Thế nên, ngưng việc đào lại vết thương cũ để bản thân nghỉ ngơi thì hơn.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, đi lên lớp.”





Xem lại thời khóa biểu, tôi chợt nhớ ra, chiều nay mình có hứa mời Quang Anh đi Island Café.

Trường tôi thường cho học đội tuyển vào chiều thứ năm và chỉ học hai tiết, tức là tầm hơn 3 rưỡi thì chúng tôi sẽ được nghỉ.

Lúc chuông báo hết giờ, tôi định lấy điện thoại nhắn Quang Anh xong việc thì tự đi ra cổng luôn. Tuy nhiên, nghĩ một hồi lại thấy làm thế có vẻ không thành tâm cho lắm, vì tôi đang trả ơn nó mà. Thế là sau khi đắn đo tận 10 phút, tôi quyết định trực tiếp đến phòng học của đội toán đợi nó.

Bao giờ cũng vậy, chuyên toán luôn là lớp ra sau cùng.

“Đi “Bình nguyên vô tận” không?”

Tôi đang im lặng chờ thằng bạn thì nghe thấy bên trong bọn đội toán đang rủ nhau ra tiệm net.

“Kê, đang rảnh.”

“Solo với bọn Vật Lú nữa, chúng nó đang ới này.”

“Thế quán cũ nhé anh em.”

Mấy đứa nó kéo đàn kéo đống, toan đi ra ngoài thì gặp tôi đứng ngay chỗ hành lang trước cửa. Cả chục con mắt cứ thế quét qua người tôi để dò xét một lượt.

Trong tình huống này, tôi biết đầu bọn nó đang nghĩ cái gì.

“Ghệ thằng nào đấy, mày à?”

“Tim em có mỗi anh thôi, làm gì có ai.”

“Câm mõm lại, người ta hiểu lầm tao bây giờ. Bố mày chưa có người yêu đâu.”

“Trật tự xem nào.”

“Ờm… cậu nè, cậu… đến tìm ai à?”

Nhìn người nam trước mặt, tôi hơi gật đầu nhẹ. Tính hỏi bạn ấy có thấy Quang Anh ra chưa thì đã nghe thấy cái giọng trầm trầm quen thuộc.

“Tìm tao đấy. Chúng mày hỏi làm gì? Tọc mạch.”

“Ứ ừ, tìm bạn Quang Anh à?”

Bạn kia nói xong thì cũng là lúc tôi bắt gặp những ánh mắt mờ ám liếc về phía mình từ mấy thằng chuyên toán bên cạnh.

Quang Anh tất nhiên là nhận ra điều ấy.

Nó dứt khoát kéo áo tôi, ung dung rời khỏi tầm mắt của bọn người hóng hớt.

Thấy có tên bùng kèo, một thằng trong đám đấy lập tức thắc mắc:

“Ơ, thế mày không đi à?”

“Bận rồi”- Quang Anh nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn cái đứa vừa nói- “Việc quan trọng.”


Từ lúc đi ra khỏi lớp toán đến khi tới trước cửa lán xe, mấy lần tôi muốn hỏi nó nhưng lại nghĩ thế nào mà nuốt xuống.

“Mày tiếc tiền à?”- Quang Anh chủ động cài mũ bảo hiểm cho tôi, nhưng rất nhanh, tôi khẽ giằng lại cái mũ từ tay nó. Hành động này quá mức thân mật rồi.

“Yên tâm, mày mà có muốn uống tận hai trăm tám chục nghìn như hôm trước thì tao vẫn dư sức trả.”

Nó vừa lấy xe, vừa cảm thán trước sự hào phóng của tôi, mặc dù ví nó có khi là dày hơn tôi nhiều:

“Quào! Bạn Quỳnh trông vậy mà đại gia gớm nhể?”

Tôi hơi tự mãn, đùa lại bằng cách vỗ ngực khẳng định với vẻ vênh váo:

“Chứ nào nữa? Bạch phú mĩ bao trọn cưng hôm nay.”

Nó gõ nhẹ vào trán tôi. Theo thói quen, tôi hơi lắc lắc đầu. Không hiểu sao tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng khi bị cốc trán, làm thế thì sẽ không học ngu.

“Vậy thì có gì muốn nói với tao thì nói đi.”- Quang Anh thấy tôi không phải vì tiếc tiền liền chắc mẩm rằng tôi đang có vấn đề.

“Làm…làm gì có gì?”

“Mày có biết là mỗi khi nói dối, trông mày rất đần không?"

Tôi quay sang nhìn nó bằng ánh mắt “trìu mến”. Mày nên cảm thấy may mắn vì mày đẹp trai đấy Quang Anh ạ.

Khi đã ngồi trên xe, tôi mới dè dặt hỏi thằng bạn:

“Hồi nãy, sao mày không giải thích với bọn kia? Làm thế trông tao với mày như thể…”

“Người yêu chứ gì?”

Tôi tính chối, nhưng nhận ra cái Quang Anh vừa bảo đúng là thứ mình đang nghĩ thật.

“Mày thấy khó chịu vì điều đó à?”

“Ờm thì, cũng không hẳn là thế…”- Hôm nay tôi mời nó nên mới phải đụng mặt bọn kia thôi, chứ sau nàu đâu còn cơ hội gặp lại đâu. Ai quan tâm chúng nó suy diễn cái gì. Vài ba miệng lưỡi thiên hạ ấy mà, sao quản được.

Quang Anh cũng vậy. Nó cũng có suy nghĩ như tôi:

“Tao giống mày thôi. Nếu hôm nay không phải mày thì lũ ấy cũng sẽ moi móc xem tao có qua lại với đứa con gái nào khác không, rồi như bài cũ, gán ghép đủ các kiểu. Tóm lại, kệ mấy thằng lắm chuyện đó đi.”

Tôi biết trước Quang Anh không phải đứa hay để ý ánh mắt của người khác nên cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi nghe nó trả lời. Dẫu vậy, tôi vẫn nửa đùa nửa thật:

“Tao không sợ mấy thằng đấy đâu. Vấn đề ở đây là những con vợ tự phong của mày kìa. Chúng nó mà hẹn tao ra cổng trường thì mày phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Yên tâm. Mày mà bị đánh thì tao sẽ lo tiền viện phí đầy đủ. Được chưa?”

Ơ kìa bạn ơi!


Chúng ta luôn nói vẻ bề ngoài không quá quan trọng nhưng thật lòng mà nói, yêu cái đẹp luôn là bản năng bẩm sinh của con người, thậm chí còn được bắt nguồn từ quá trình tiến hóa cổ đại.

Đó là lí do vì sao khi vừa bước vào quán cà phê, hầu hết mọi người ở đó đều hướng mắt nhìn về phía chúng tôi, mà đúng hơn là nhìn người đi bên cạnh tôi.

Cũng dễ hiểu thôi: mét tám, đẹp trai, có gu ăn mặc, đúng là chỉ có trong tiểu thuyết bước ra.

“Èo, đẹp zai ghê mày ơi, chụp chụp nhanh. Ơ, mà đi cùng bạn gái thì phải. Tiếc ghê.”

“Không đâu, chắc anh trai dẫn em gái đi uống trà sữa thôi. Chứ người yêu gì nhìn tầm thường thế.”

Này hai chị gái à, nói bé mồm thôi, tôi không bị điếc đâu đấy.

Quang Anh có vẻ cũng nghe được cuộc trò chuyện đó. Đoạn, nó khẽ kéo tay tôi đi về phía bàn xa hai người nữ kia nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com