RoTruyen.Com

Taegi Tinh Tinh Tang

thầy khởi lên sài gòn.

nhân lúc mấy ngày nghỉ thầy xài chưa hết, thầy chạy cái xe cub 50 của mình đi lòng vòng hết quận x để tìm cậu ba.

quận này thầy chưa đi tới bao giờ, cũng chưa có dịp để đi. tính từ chỗ ở của khởi đi xe đến đây mất một tiếng rưỡi đồng hồ. nên nếu thằng sang nói thiệt thì đúng là cậu ba không thể tìm được thầy. tại nếu không lên trường thì thầy cũng chả xách xe đi đâu hết,  có ra cũng không hên tới nỗi có thể vô tình gặp được cậu ba trên đường.

khởi cứ chạy, chạy hoài qua mấy con đường. lâu lâu ngừng lại hỏi thăm người ta xem có biết thái hanh là ai không. thầy cũng nghe thằng sang kể lại gia thế của nhà cậu ba, nên khởi tin là với cái gia thế khủng như thế, hỏi đường sẽ dễ dàng hơn.

hỏi đến người thứ năm, người ta mới biết cậu ba hanh là con của ông viên chức nhà nước, tên học, nhà ở trung tâm quận x, giàu dữ lắm.

có lẽ cậu ba về đây là bận rộn làm việc. khởi chợt nghĩ, việc mình đến có làm phiền thái hanh không. canh cánh trong lòng là thế, nhưng khởi đã chạy tới, đứng gần với cổng nhà cậu ba rồi. còn mỗi cái bước chân lên bấm chuông cửa nữa thôi.

khởi hơi băn khoăn không biết là có nên vô không. so với địa vị bây giờ, khởi vẫn lo lắng về việc mình hiểu sai ý của cậu ba hanh hơn. không biết là niềm thương của cậu ba gửi gắm lại có giống với niềm thương của khởi dành cho cậu ba không. đã có nhiều lúc, thầy khởi nghĩ đến chuyện buông bỏ. trí của khởi nói bỏ rồi, mà tim của khởi có chịu nghe đâu. thứ gì mà lì ghê, sao hổng chịu nghe lời...

thầy khởi vẫn ngồi trên xe. cái xe đã tắt máy từ hồi nãy, nhưng thầy vẫn bịnh rịn không biết có nên tới rồi vô nhà kiếm gặp cậu ba không. nhỡ đâu... nhỡ đâu cậu ba hanh đã có vợ, có con, cuộc sống đã được lật sang một trang sách mới, và chỉ còn mình ên khởi vẫn còn giữ mãi ở trang sách cũ không chịu kiếm tìm một cuộc đời mới.

nói là vậy, nói là bỏ lại quá khứ và chỉ hướng về ngày mai, nhưng trong thâm tâm của khởi vẫn mong mỏi về sự ổn định của dạo trước, sự an tâm khi ngày ngày đều thấy cậu ba ngồi trong cái vựa ve chai, sự yên ổn, bình lặng sống qua ngày, cùng nhau, chẳng có giai cấp hay phân biệt gì. về mấy bữa đêm hè lộng gió mát rượi, trăng sáng như bưng. những buổi đi câu đêm, cùng râm ran những cuộc chuyện trò đơn giản giữa màng đêm trăng sáng. giờ đây để có được điều đó thì lại khó quá, khó quá. thầy khởi chực khóc. thầy nhớ mong sau bóng hình cậu ba hanh. một người trai có làn da ram rám, mái tóc đen nhánh như mun và tấm lòng thôn quê chân chất, thật thà dễ mến. cậu ba hanh hay cười, ít để bụng. mấy đứa con nít trong xóm có chọc ghẹo gì cũng cười xuề xòa bỏ qua.

thầy muốn ôm chặt lấy cậu ba trong lòng, muốn quên đi mọi sự rời xa của mười mấy năm cuộc sống. thời bình, không hề có chiến tranh, nhưng hóa ra sự li tán của thời bình lại là sự li tán khó lòng gặp lại nhau nhất. khởi muốn lại trở về những ngày xưa, nhưng làm vậy có được không...




- ơ, đây có phải là... thầy khởi? phải không nhỉ?

khởi quay sang nhìn, chực trào nước. nhưng người xa lạ đứng trước mặt làm khởi hơi bị giật mình. ai đây ta? thầy khởi hít vào để kiềm lại cơn xúc động.

- bộ tui với anh biết nhau hả?

người lạ kia lắc đầu kịch liệt. nhìn sơ sơ qua thì thấy ăn bận có vẻ cũng là dân thành thị chính gốc, mà cảm giác còn siêu có tiền với nhìn uy tín lắm luôn.

- tui với anh hổng có quen, mà thằng em tui quen á.

- hả? là ai?

khởi trố mắt.

- em tui á, nó tên thái hanh.

thái hanh. cậu ba hanh.

khởi tròn xoe mắt như quả trứng gà.








- m-mà sao anh biết mặt tui?

khởi lại hỏi, dù đầu óc có đau nhức, có khó hiểu, có mừng vui cỡ nào thì cũng phải xác minh cho đúng cái đã, có gì thì tính sau. đó tới nay cậu ba với thầy khởi chưa từng chụp hình chung, cậu ba cũng làm gì có hình của thầy để mà biết.

- không có hình gì để tui biết mặt hết, mà tại nó hay vẽ chân dung anh lắm á. tui nhìn mà tui ngán ngược luôn.

- thiệt hả? vậy anh là gì của cậu ba?

- tui là anh hai nó á. anh kiếm nó phải không? vô nhà ngồi chơi hé, nó đang ở ngoài cảng coi vụ giao đồ, lát nó về liền à.







thái hanh đội cái nón bo màu xanh lính, trán lấm tấm mồ hôi bước ra khỏi cái xe hơi. đi vô sân nhà thì thấy có cái chiếc cub lạ đang đậu. lúc bước vô nhà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thái hanh hết hồn tột độ. cậu ba cứ đứng lặng thinh, chết trân ngay bậu cửa, giày còn không thèm tháo đàng hoàng, trợn tròn mắt nhìn khởi đang ngồi trên bộ sa lông ở phòng khách nhà mình.

- th-thầy khởi!

khởi ngay lập tức quay ra phía cửa.

nhìn thấy rõ ràng cậu ba hanh bằng xương bằng thịt đang đứng như trời trồng ở đó, vừa cao giọng gọi tên mình.

thái hanh ôm mặt. rồi cậu ba hổng thèm cởi giày, nhào thẳng tới ôm rịt lấy thầy khởi vào lòng. ôm chặt tới nỗi không để cho người kia kịp làm gì. thầy khởi vẫn còn kinh ngạc, cổ họng nghẹn ứ không thốt lên được lời nào. nghe thấy tiếng thở khó khăn của người kia, khởi đột nhiên thấy trong lòng an tâm vô bờ bến. nỗi niềm mười mấy năm nay, cuối cùng có thể được giải tỏa rõ ngọn ngành.

- thầy-th-thầy thiệt sự ở đây! tui nghe thằng sẹo nói thầy ở sài gòn, tui đã đi rất nhiều nơi để kiếm thầy. tui xin lỗi, xin lỗi vì đã để thầy chờ lâu đến vậy. thầy ơi....

cậu ba vẫn ôm chặt lấy khởi, khóc lóc nức nở như đứa trẻ lạc mẹ vừa tìm lại được tổ ấm.

thầy khởi xúc động, sụt sịt nước mắt, nhẹ nhàng đưa tay vỗ về cậu ba. anh tuấn đứng bên cạnh cũng bị cảm động lây, ngồi im ru nhìn hai thế giới đang hòa hợp ngay trước mắt.

- tốt quá rồi, cậu ba ơi...

khởi thấy bờ vai rộng của cậu ba run rẩy. rồi khởi cũng không thể kiềm lòng được nữa, nước mắt thi nhau chảy đầm đìa trên gò má.

- tui, tui rất nhớ thầy! tui mong nhớ thầy biết bao nhiêu năm nay. tui xin lỗi vì để thầy chờ lâu như thế! tui thương thầy lắm! tui thương thầy, muốn bảo vệ che chở cho thầy, không phải thương bình thường đâu! thầy ơi...

thái hanh còn ôm cứng ngắc thầy khởi, bày tỏ nỗi lòng mà đã cất giấu biết bao lâu nay ra, vừa nói vừa nấc nghẹn vì xúc động, nhưng vẫn cố nói trong sự nghẹn ngào, như thể sợ đây không phải là sự thật, như thể đây chỉ là cậu ba đang tưởng tượng.

- tui biết, tui biết mà cậu ba... tui cũng thương cậu ba! tui thương cậu ba, tui nhớ cậu ba!



giọng nói của đối phương cũng đầy nghẹn ngào bao phủ lấy tấm lòng cậu ba như để trấn an rằng đây chính là sự thật.














______

end thiệt gồi mấy bà









đừng chiển kênh nha, có extra đó

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com