Taegyu Vi Hon Phu
Một buổi sáng mát mẻ và trong lành, cái nắng của buổi sáng chủ nhật có lẽ là cái nắng đẹp nhất.Như hôm qua đã nói, Taehyun đã chuẩn bị cho lần đi mua sắm đầu tiên của hai người, còn cậu thì vẫn đang chìm trong giấc ngủ trên chiếc giường êm ái kia" Mau dậy đi, hôm nay là lần đầu chúng ta đi mua sắm cùng nhau đó. " Vừa nói hắn vừa nắm lấy cánh tay của cậu lôi dậy" Gì thế? Đi mua sắm...uh được rồi tôi sẽ cố gắng sửa soạn thật nhanh " cậu dụi mắt mơ hồ trả lời hắn.Hắn nhìn chú gấu nhỏ đang vươn vai thoải mái trên giường rồi nhanh chóng rời đi" Sao vậy chứ, sao hôm nay lưng mình đau đến vậy nhỉ? "Cậu bước xuống giường, vừa đi vừa ôm cái lưng đang đau, cơ mặt của cậu không thể giãn ra vì nó quá đauVừa bước khỏi cửa, cậu bắt gặp Yeonjun đang rụt rè mở cửa phòng đằng kia, anh vừa thấy cậu liền chạy nhanh đến chỗ cậu đang đứng" Beomgyu à, ngày mai tôi sẽ thuê một căn hộ để ở riêng. Tôi vẫn sẽ rủ cậu đi chơi hằng đêm đó "" Vậy thì tốt rồi, nếu rảnh tôi sẽ phụ cậu dọn dẹp "" Hôm nay cậu đi đâu sao? "" Uh. Hôm nay tôi đi mua sắm cùng anh ta nhưng để cậu ở đây một mình thì tôi không yên tâm cho lắm... "" Hai người cứ đi đi, tôi cũng chỉ ở yên trong phòng thôi "
Yeonjun cười với cậu, tung tăng đi vào phòng...." Aishh lâu thật! Không kiên nhẫn nổi mà. "" Chờ tôi chút...tôi sẽ ra ngay "
Beomgyu nhanh chóng mặc áo vào, cậu vội vàng mở cửa phòngTaehyun đứng ngoài nhìn từ trên xuống dưới, hắn chỉ im lặng nhìn cậu mà không nói gìHắn khoác vai cậu xuống cầu thang. Bước ra trước cổng có một chiếc xe hơi to đang chờ cả haiCậu đặt nhẹ tay của hắn ra khỏi vai mình, nhẹ mở cửa xe rồi chui tọt vào. Hắn cũng theo sau ngồi vào xeBầu không khí lúc này như lần đầu cả hai bước lên xe ngồi với nhau, đúng là thời gian không bao giờ chờ con người ta mà
Thấm thoát đã trôi qua 1 tháng kể từ ngày hôm đó rồi. Cả hai vẫn chẳng nhìn lấy đối phương dù chỉ một lần, vẫn là sự im lặng chẳng ai lên tiếng chủ động bắt chuyện.Taehyun nhẹ giọng nói với tài xế " anh đưa chúng tôi đến khu chợ truyền thống đi, tôi muốn đi dạo và mua chút đồ. Tôi sẽ gọi anh đến đón sau." Được rồi cậu chủ, ở đây cũng gần khu chợ 5 phút nữa là đến nơi ".
.
.
.
.
.Taehyun xuống xe trước, hắn đứng bên ngoài mở cửa để cậu dễ dàng bước ra, cậu cúi đầu lịch sự thay cho lời cảm ơn Beomgyu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, khu chợ mang đậm nét văn hóa của người Hàn Quốc làm cậu nhớ đến người mẹ quá cố của mình, trong ký ức mơ hồ của cậu chỉ nhớ khoảnh khắc mẹ đút cho cậu ít canh rong biển, cậu vẫn luôn nhớ nụ cười đó. Cậu cũng vì thế mà bất giác mỉm cười " Khu này đông quá đó "Beomgyu nghe vậy quay đầu sang bên cạnh nhìn Taehyun đang đứng kế bên mình." Nhìn gì chứ? Đi thôi "
Taehyun khoác vai cậu đi sâu vào khu chợ, bên trong rất đông người Những sạp hàng quà lưu niệm cũng đông kín" Chúng ta mua đồ lưu niệm đi Beomgyu "" Được rồi. Tuỳ anh "Cả hai cùng nhau tìm sạp hàng bán quà lưu niệm nhưng thật sự những nơi đó rất đông vào buổi sáng và tốiBỗng nhiên cậu nhìn thấy một sạp hàng nhỏ bán quà lưu niệm của một ông cụ" Ở đó có sạp hàng kìa "
Vừa dứt lời Taehyun đã kéo cậu đến đó.Ông cụ nhìn thấy hai người đến liền nở một nụ cười tươi tắn chào đón khách hàng " Chào hai cậu trai, hai cậu trai cần gì nhỉ? "" Dạ chúng con sẽ chọn ạ, ông cứ ngồi nghỉ ngơi đi nhé "
Beomgyu vừa nói vừa mỉm cười nhìn ông cụTaehyun nhìn cậu chằm chằm, một cậu trai tốt bụng và xinh đẹp như thế, thật là hiếm có.Thấy cậu say mê nhìn chú gấu bông nhỏ, hắn vươn tay lấy chú gấu để trước mặt cậu" Huh? Gì thế "" Không muốn thì tôi để lại chỗ cũ vậy "Ánh mắt Beomgyu không nỡ để lại chú gấu, cậu giật lấy chú gấu ôm vào lòng như trẻ con" T-tôi thích nó "Taehyun vẫn giữ nét mặt lạnh quay đi chỗ khác rồi lại nhìn ông cụ đằng đó" Chú gấu này bao nhiêu tiền? "" Ồ hai người chắc sẽ may mắn lắm, chú gấu này đại diện cho tình cảm đó. Trong tương lai chắc chắn hai người sẽ tìm được người yêu thương thật lòng, giá của chú gấu này là 5 won " Taehyun chỉ rút ra một tờ tiền lớn, nhẹ đưa cho ông cụ rồi khoác vai Beomgyu rời đi" Nè! Cậu trai không thối tiền sao? ""Cháu xin biếu ông ít tiền đó ạ"Beomgyu vẫn chăm chú nhìn vào chú gấu mà không để ý đến Kang Taehyun đang nhìn cậu, bất ngờ hắn dùng tay lung lay chú gấu, hắn thành công chiếm được sự chú ý từ cậu" Anh làm gì vậy? "" Sao em không nhìn đường mà cứ nhìn vào con gấu ngốc nghếch này chứ? "" Được rồi, em sẽ chú ý hơn. "Cậu ôm chặt chú gấu trong suốt đoạn đường cả hai cùng nhau đi qua. Tiếng chuông điện thoại cắt đứt bầu không khí của cả hai" Alo, Taehyun ah! Em nhớ anh quá " giọng người con gái phát ra từ đầu dây bên kia Taehyun cũng nhanh chóng cười tươi khi nghe thấy giọng cô gái đó" Được rồi. Thứ 3 hai ta gặp nhau nhé? Anh cũng nhớ em rồi bé cưng à "Taehyun đứng yên một chỗ để nghe điện thoại mà không quan tâm đến Beomgyu.Dòng người tấp nập đi qua, Beomgyu đám người bị xô ngã" Ôi trời ơi "" Aishh!! "" Đi mau đi "" Này xô ngã người ta rồi kìa "" Ôi đám người này! "Cậu vừa ngã, đám người cũng bàn tán và đi qua mà không ai giúp cậu đứng dậyĐầu gối cậu rất đau, cả lưng cũng bắt đầu đauCậu yếu ớt đứng dậy, chú gấu trên tay cậu cũng bị lạc mất
Cậu nhìn xung quanh không thấy Kang Taehyun đâuCậu nén đau tìm Taehyun nhưng cũng vô ít mà thôi" Lưng mình..đau quá, phải làm sao đây "Cậu ngồi xuống một góc nhỏ, chịu đựng cơn đau
Vừa cúp điện thoại, Taehyun nhanh chóng nhận ra điều gì đó" Beomgyu đâu... "Vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng cho cậu, hắn không ngừng chạy khắp nơi tìm cậu. Vừa chạy Taehyun vừa hét tên cậu " Beomgyu! "" Choi Beomgyu "" Em đang ở đâu? Choi Beomgyu "....Cơn đau như xé cả người của cậu ra làm đôi, cậu nghiến răng chịu đựng. Mắt cậu bắt đầu tối sầm lại, tai không nghe thấy gì...cậu từ từ ngất đi._end chap 9_
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com