RoTruyen.Com

Tôi nổi tiếng khi được ghép CP với ảnh đế

Chương 18

gabong2004

"Anh Chiến."

Vương Nhất Bác càng kêu càng thuận miệng, cũng dần dần quen với thái độ của Tiêu Chiến đối với cậu, cậu thậm chí có một cái nhìn khác đối với Tiêu Chiến.

Không hổ là diễn viên cấp ảnh đế.

Xào CP cũng có thể biểu hiện tự nhiên như vậy, đây chính là điều mà diễn viên cần tu dưỡng, Vương Nhất Bác cảm thấy cậu cần học hỏi nhiều từ Tiêu Chiến.

Học phái trải nghiệm làm thế nào nhập vai nhân vật.

Cho nên có phải là cậu nên quên đi việc xào CP, tạm thời coi Tiêu Chiến trở thành bạn trai của cậu? Chỉ có như thế cậu mới có thể biểu hiện ra 'cảm xúc chân thật' mà Tiêu Chiến muốn.

"Anh muốn chơi cái gì thì em sẽ chơi với anh."

Nghe những lời này có cảm giác thật hưởng thụ, đôi mắt của Tiêu Chiến cong cong.

"Được nha."

Công viên cũng không xa, đi vào liền thấy nhân viên công tác mặc trang phục thú bông phát bóng bay miễn phí cho các bạn nhỏ, bên cạnh còn có đủ loại cài đầu động vật đáng yêu, dùng bóng bay để chào mời người khác.

"Chúng ta đi qua nhìn thử xem."

Tiêu Chiến vô cùng tự nhiên kéo tay Vương Nhất Bác, đưa cậu đến trước bàn trưng bày: "Em thích cái nào?"

Vương Nhất Bác nhìn các loại cài đầu tai động vật thì rơi vào trầm mặc.

Điều thứ sáu giữa các cặp đôi: Tôn trọng sở thích của đối phương.

"Anh thích cái nào?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

Tiêu Chiến nhìn tai thỏ màu hồng nhạt cùng tai mèo màu xám mà cùng rơi vào suy nghĩ.

Cái nào hắn cũng thích.

Vương Nhất Bác chú ý đến tầm mắt của hắn dừng lại ở đâu, cậu cầm lấy tai thỏ hồng nhạt, trong khi Tiêu Chiến còn không có phản ứng lại, đeo lên đầu hắn.

Tiêu Chiến: "?"

"Không sao đâu, anh thích thì đeo đi." Vẻ mặt của Vương Nhất Bác đầy sự nghiêm túc.

Tiêu Chiến: "......"

Hắn phải làm sao để nói cho Vương Nhất Bác biết, hắn là thích nhìn Vương Nhất Bác đeo lên?

Vương Nhất Bác sau khi đeo lên cho hắn còn nghiêm túc khen một câu.

"Đẹp."

Tiêu Chiến: "......"

[Ha ha ha ha ha, biểu tình của anh Chiến buồn cười quá, mau chụp hình đi.]

[A Bác đáng yêu quá nha.]

[Anh Chiến của tôi thế mà không lấy xuống, là bởi vì A Bác đeo lên giúp sao?]

[Tôi ngửi thấy cái gì, vị chua của tình yêu.]

[Tôi tuyên bố hôm nay anh Chiến là thỏ ngọc hạ phàm.]

Tiêu Chiến cũng không lấy xuống, lại cầm một cái cài tóc tai mèo lên: "Một mình tôi mang thì khá ngại, A Bác có thể cùng mang với tôi không?"

Vương Nhất Bác: "." Chính là rất muốn từ chối.

"Có thể chứ?"

Con ngươi màu đen của Tiêu Chiến phản chiếu bóng dáng của Vương Nhất Bác, hắn cũng không nói nhiều mà dùng ánh mắt trông mong nhìn Vương Nhất Bác.

Điều thứ mười giữa các cặp đôi: Thỏa mãn những yêu cầu của đối tượng.

Vương Nhất Bác gật đầu với biên độ rất nhỏ.

Nhất thời Tiêu Chiến không phản ứng kịp: "Thật sự đồng ý sao?"

"Đúng."

"Đeo cùng tôi đi dạo công viên trò chơi một ngày?"

"Đúng."

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác đeo lên cài tóc tai mèo, còn nhéo một chút lông xù đáng yêu trên tai mèo.

A Bác tai mèo.

Lại là một ngày bị sự đáng yêu của Vương Nhất Bác đánh tới.

[Trời đất, thật đáng yêu! Liếm nhan sắc.]

[A Bác, nếu cậu bị bắt cóc liền chớp chớp mắt đi.]

[Sao A Bác của chúng ta có thể phối hợp như vậy?]

"Có thể chụp ảnh không?"

Vương Nhất Bác nghi hoặc, Tiêu Chiến lấy ra điện thoại: "Chụp một tấm hình chung?"

"Không cần lắm đi?"

Vương Nhất Bác không muốn lưu mấy kiểu ảnh như thế lắm.

"...... Vậy thì được rồi."

Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn cưỡng ép, nhưng hôm nay Vương Nhất Bác vô cùng ngoan, tại sao chuyện gì cũng nghe theo ý của hắn vậy?

Không biết còn nghĩ rằng người hôm qua thắng cược là hắn.

"Vậy chụp một tấm đi." Vương Nhất Bác nói xong lại thêm một câu: "Chỉ có thể chụp một tấm."

Khóe môi Tiêu Chiến hơi cong, Vương Nhất Bác đã nói như vậy, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Được."

Hắn ra vẻ tự nhiên mà hơi đặt tay lên bả vai cậu, trộm quan sát phản ứng của Vương Nhất Bác, thấy cậu không né tránh mới thật sự đặt tay xuống.

Trong màn hình hai người dựa thật gần, Tiêu Chiến hơi hơi nghiêng đầu, tóc của Vương Nhất Bác cọ qua sườn mặt của hắn, chỉ có hắn biết đến chút ái muội đó.

"Cười lên một chút, A Bác."

Vương Nhất Bác miễn cưỡng nở một nụ cười, răng rắc một tiếng.

Tiêu Chiến ấn chụp hình, ảnh chụp tai thỏ và tai mèo sát nhau, mặt mày của Tiêu Chiến ngậm ý cười, thần sắc hào phóng, Vương Nhất Bác hơi nhấp môi.

Cũng may nhan sắc của hai người đều khá ưa nhìn, nếu đổi là người khác thì không thể nào gánh được góc chụp từ dưới lên trên này.

"Có cần gửi cho em không?"

"Cái gì?"

"Ảnh chụp chung của hai chúng ta."

Vương Nhất Bác:"...... Không cần."

"Vẫn là gửi cho em một tấm đi."

Vương Nhất Bác: "."

[Nếu không gửi tôi một tấm đi, tôi cũng muốn nhìn.]

[Gửi tôi một tấm, gửi tôi một tấm.]

Tiêu Chiến gửi đi, điện thoại trong túi Vương Nhất Bác rung lên một chút, cậu cũng không mở ra xem.

"Đi thôi."

"Được."

Tâm tình Tiêu Chiến vô cùng tốt, Vương Nhất Bác cầm bản đồ công viên trò chơi đi tận phía trước, Tiêu Chiến lười biếng mà đi theo phía sau cậu.

Công viên trò chơi rộn ràng, nhốn nháo du khách nhưng trong mắt của hắn chỉ có Vương Nhất Bác đang đi ở phía trước.

"Tôi nhìn thấy A Minh cùng A An."

Công viên giải trí chỉ có một lối vào nhưng lại có rất nhiều cổng soát vé, nhóm Trần Minh là nhóm đầu tiên đi vào.

"A Bác." Kiều An cũng nhìn thấy Vương Nhất Bác, phất phất tay với cậu, trong tay còn đang ôm một con gấu bông công tử.

"Oa, hai người như thế nào lại trộm đeo cài tóc cặp đôi?"

"Mua ở cửa vào công viên sao? Thật đáng yêu." Kiều An không có sức chịu đựng với những đồ vật đáng yêu: "Tại sao tôi không nhìn thấy, A Bác cho tôi sờ một chút đi."

Kiều An không dám động tay động chân với Tiêu Chiến, cậu ta tới gần Vương Nhất Bác, được như ý nguyện mà nhéo nhéo tai mèo.

"Rất thích. A Minh, lát nữa chúng ta cũng mua hai cái."

"Chúng tôi muốn đi chơi tàu lượn siêu tốc, cậu muốn đi cùng nhau không?" Cái miệng của Kiều An không dừng được: "Một xe có thể ngồi rất nhiều người."

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, giống như là đang đợi câu trả lời của hắn.

"Tôi thế nào cũng được."

Vương Nhất Bác không có hứng thú nhiều với mấy trò chơi này nhưng cậu có thể chơi cùng Tiêu Chiến: "Có trò gì muốn chơi không?"

Đang nói thì tàu lượn siêu tốc từ phía trên bọn họ bay vọt qua, thanh âm chợt cao chợt thấp, lực chú ý của Vương Nhất Bác bị kéo theo, cậu nhìn tàu lượn siêu tốc ngừng ở nơi cao nhất rồi đột ngột chạy xuống.

"A a a a a."

Tất cả âm thanh bên tai đều là tiếng thét chói tai, trái tim của cậu cũng bay theo hành khách đang chơi tàu lượn siêu tốc, chợt cao chợt thấp.

Tiêu Chiến nhìn theo tầm mắt của cậu: "Vậy chơi cái này."

"Đi đi đi, hiện tại ít người, xếp hàng sẽ rất nhanh."

Kiều An đi tuốt ở đằng trước: "A Minh, đợi lát nữa cậu ngồi bên cạnh tôi nha."

"Đã biết."

"Thầy Tiêu, anh Nhất Bác." Trác Thành vốn dĩ đang chơi đi dạo ly ở bên cạnh thì thấy hai người vô cùng đáng chú ý.

"Thật trùng hợp."

"Anh Minh cùng anh An cũng ở đây nha, vậy em sẽ chơi cùng với mọi người."

Từ lúc bắt đầu vào công viên Trác Thành liền tìm bóng dáng của Tiêu Chiến, Ngụy Dương đi theo phía sau cậu ta:"Anh đang tự hỏi sao đột nhiên em đi nhanh như vậy, hóa ra mọi người đều ở đây."

Chu Sam rầu rĩ không vui mà đi theo phía sau, chào hỏi với mọi người liền không mở miệng nói chuyện nữa.

Không phải là cuối tuần nên công viên không có quá nhiều người, xếp hàng cũng không mất nhiều thời gian, rất nhanh tám người liền đến lượt. Vì còn có những du khách khác nên nếu tất cả muốn ngồi cùng nhau thì phải chờ lượt sau.

"Còn có hai vị trí, các cậu có mấy người?"

Kiều An: "Tám."

"Vậy các cậu ngồi xuống một xe, có hai người nào muốn lên không?"

"Có."

Một cặp tình nhân xếp hàng phía sau đi tới.

Một vòng rất nhanh kết thúc, đến lượt của bọn họ.

"Tôi muốn ngồi đầu, ai muốn ngồi với tôi?"

"Tôi với cậu đi." Trần Minh ngồi ở phía bên phải, nhân viên công tác cầm microphone dạy bọn họ cách đeo dây an toàn.

Chờ tất cả mọi người ngồi xong, nhân viên công tác lại bắt đầu nói những việc cần chú ý, kiểm tra lại dây an toàn của từng hàng.

Chuẩn bị ổn thoả, nhân viên công tác làm động tác 'ok' với phòng điều khiển.

Âm nhạc được bật đến mức cao nhất.

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Âm thanh của nhân viên công tác truyền ra từ microphone.

"Chuẩn bị sẵn sàng."

Mọi người hăng hái trả lời nhân viên công tác.

"Vậy trò chơi của chúng ta........ bắt đầu."

Tiêu Chiến ngồi cùng hàng với Vương Nhất Bác, hắn thấy trong mắt của cậu toát ra một tia hứng thú nhưng không quá rõ ràng.

Nhìn có vẻ là thích.

Tiêu Chiến cố ý hỏi một câu: "Em sợ không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, Tiêu Chiến đè thấp đầu: "Tôi có chút sợ, em có thể nắm tay tôi không?"

"Sợ mà anh còn đi lên." Biểu tình của Vương Nhất Bác đột nhiên nghiêm túc lên.

Giây tiếp theo, tàu lượn siêu tốc thong thả đi lên.

Vẻ mặt của Tiêu Chiến đầy vô tội, con ngươi đen nhánh nhìn Tiêu Chiến: "Ngồi lên mới có cảm giác sợ."

Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói thầm một câu.

"Dắt tay cũng không giảm bớt được sợ hãi."

Vốn dĩ Tiêu Chiến đang đùa giỡn cậu, thấy Vương Nhất Bác thật sự lo lắng lại thì hắn lại có chút băn khoăn có nên giải thích không nhưng cậu đã lặng lẽ nắm lấy tay trái của hắn.

Tim của Tiêu Chiến đập chậm hơn một nhịp.

Hắn cúi đầu nhìn về phía đôi tay đang nắm kia, ngón tay thon dài, cân xứng, Vương Nhất Bác từng chút từng chút mà nắm chặt tay, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.

Như vậy càng giống như người yêu đang nắm tay nhau.

Trái tim của Tiêu Chiến vẫn đập như vậy, hắn không xác định Vương Nhất Bác có buông tay ra hay không.

Vương Nhất Bác không có động tác gì, giờ phút này cậu đang suy nghĩ.

Điều thứ tư giữa các cặp đôi: Lúc cần thiết có thể tiếp xúc tứ chi để tăng thêm tình cảm hai bên, ví dụ như dắt tay, ôm hoặc hôn môi.

Hôm nay không chỉ hoàn thành hai điều mà còn đạt được thành tựu nắm tay.

Vương Nhất Bác lại ở trong lòng cho chính mình thêm một đóa hoa nhỏ, lấy được hai bông hoa, hôm nay cũng là một ngày tràn đầy nỗ lực làm việc!

Đáy lòng của Tiêu Chiến mừng thầm, lại có chút chờ đợi.

Con người một khi đạt được tâm nguyện thì lại muốn càng nhiều, hắn không chỉ muốn nắm tay như vậy mà còn muốn ôm, muốn hôn môi cậu.

Tàu lượn siêu tốc đi lên vị trí cao nhất rồi lao xuống phía dưới.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, đại não vô cùng hưng phấn, kích thích mang đến khẩn trương làm cậu không tự chủ được nắm chặt tay Tiêu Chiến.

"A a a......"

Hành khách ngồi hàng trước của tàu lượn siêu tốc kêu lớn nhất, giọng nói của Kiều An vô cùng rõ ràng, Vương Nhất Bác còn nghe được có người kêu to.

"Cho tôi đi xuống."

"Không chơi không chơi...... A!"

Một vòng đi xuống dưới, chân Kiều An trực tiếp mềm nhũn nhưng lại cậu ta lại vô cùng hưng phấn.

"Chơi vui quá, thật kích thích."

"Thậm chí còn muốn chơi một lần nữa."

"Chính cậu chơi đi, chúng tôi chờ cậu ở bên dưới."

"Một mình tôi chơi thì không thú vị, tiếp theo đi nơi nào? Chúng ta đi nhà ma được không?"

"Không phải em sợ quỷ sao?" Trịnh Phương hỏi.

"Nhưng mà chơi rất vui nha."

Sau khi tàu lượn siêu tốc dừng, Vương Nhất Bác liền buông tay Tiêu Chiến, hai người đều không nói chuyện, yên lặng nghe mọi người tôi một câu anh một câu.

Bọn họ đi đến địa điểm tiếp theo, trên đường còn gặp được rất nhiều người nhận ra họ, đi theo một đoạn ngắn, còn lấy điện thoại ra chụp hình.

"A a a, là anh Chiến cùng A Bác."

"A Bác của tôi vô cùng ngoan kìa, đi theo phía sau anh Chiến, thật đáng yêu, vô cùng muốn trộm đi."

Chỉ là một câu nói đùa nhưng lại nhận được cái nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, fans sửng sốt, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên Tiêu Chiến nắm lấy tay của Vương Nhất Bác.

"Của tôi."

Giọng nói của hắn không lớn nhưng cũng đủ làm fans nghe thấy, đừng nói fans ở hiện trường, người xem trong phòng phát sóng cũng đều muốn thét to vài tiếng chói tai.

[A a a a a a, anh Chiến của tôi thật sự có tiền đồ, anh ấy nắm tay, thế mà anh ấy nắm tay!]

[Đã nắm tay, vậy có phải là cách việc lên giường không xa nữa!]

[Không thể, A Bác của chúng tôi còn nhỏ.]

[Cười chết, Vương Nhất Bác đúng thật là còn nhỏ, người còn không có đủ tuổi kết hôn theo pháp luật.]

Ai cũng không muốn ảnh hưởng bọn họ quay chương trình.

Trác Thành nhìn chằm chằm cái tay bị Tiêu Chiến nắm kia, trong lòng tất cả đều là bực mình. Vương Nhất Bác thật sự biết giả vờ, lúc trước thì giả thanh cao, bây giờ lại chủ động dính vào.

Trịnh Phương đi bên cạnh Trác Thành lại đầy vẻ hâm mộ, anh ta cũng muốn nắm tay của Kiều An, nhưng anh ta.....

"Nhìn tôi làm gì? Anh không muốn đi nhà ma sao?" Tầm mắt của Kiều An đột nhiên đối diện với Trịnh Phương.

"...... Không phải." Trịnh Phương yên lặng thu hồi tầm mắt.

Vương Nhất Bác quay đầu đi, không muốn chú ý đến nhiệt độ nóng bỏng ở tay, mùa hè dắt tay ra khá nhiều mồ hôi, cậu muốn rút tay lại.

Tiêu Chiến không nóng sao?

Sau một lúc Tiêu Chiến liền buông tay ra, Vương Nhất Bác thở phào một hơi, không nhắc lại chuyện này nữa, cả đoàn người đi đến cửa nhà ma.

Vì bảo đảm có thể đạt được trải nghiệm tối đa, sau khi chờ đủ người thì cứ 10 phút lại có một nhóm đi vào.

"A Bác, em sợ không?"

Lúc trước Vương Nhất Bác đã từng hào phóng thừa nhận cậu sợ ma nhưng không biết vì sao khi có Tiêu Chiến ở bên cạnh, cậu không muốn thừa nhận.

"Không sao đâu, lát nữa nếu sợ thì cậu có thể nắm tay tôi......" Lời của Trần Minh còn chưa nói xong thì Tiêu Chiến đã thay cậu từ chối.

"Không cần, tôi có thể nắm tay em ấy."

Không chờ Vương Nhất Bác nói gì, con ngươi đen nhánh của Tiêu Chiến lại nhìn cậu.

"Đúng, là em sợ."

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, tự xây một chút tâm lý cho bản thân.

Đây là đang làm việc.

Công việc 500 vạn.

Nhất định phải phối hợp thật tốt.

Cậu muốn mua nhà ở thành phố A càng sớm càng tốt.

"Có thể đi vào."

"Được, cảm ơn."

"Tôi không đi đằng trước đâu." Kiều An lui về phía sau, đứng ở bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Để tôi đi đầu đi." Chu Sam đi đầu tiên.

Tiêu Chiến vô cùng tự nhiên dắt tay Vương Nhất Bác, nhoẻn miệng cười với cậu: "A Bác, em phải bảo vệ tôi nha."

Trần Minh đang muốn đuổi kịp, Trác Thành đi nhanh lên phía trước một bước để theo sau Tiêu Chiến, Ngụy Dương cũng vội vàng đuổi kịp.

Kiều An hừ nhẹ một tiếng, lôi kéo Trần Minh.

"Không có việc gì, đằng sau chúng ta còn có anh Trịnh."

Trịnh Phương khẽ cười một tiếng.

"Anh đi cuối, yên tâm đi."

Đi vào nhà ma là một cái cầu đá, hai bên được khóa bằng xích sắt.

Dưới cầu chỉ có thể nhìn thấy sương mù dày đặc, ánh đèn màu đen tím, có một tấm bia đá khắc ba chữ.

_____cầu Nại Hà.

Đi tiếp về phía trước là tiếng cười âm trầm.

"Uống lên canh Mạnh bà, chuyện cũ năm xưa sẽ ngủ yên."

"Tôi không uống, tôi không uống."

Vương Nhất Bác nghe được mà da đầu tê dại, nắm lấy tay Tiêu Chiến, hầu kết lăn lăn, cậu rũ mắt xuống, không muốn nhìn xem những thứ ở hai bên là đồ chơi hay là NPC.

Cảm nhận được độ ấm ngay cạnh, khóe môi Tiêu Chiến khẽ nhếch, hắn ghé vào tai Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói.

"Nhắm mắt, tôi nắm tay em."

Vương Nhất Bác theo bản năng nhắm mắt lại, rất nhanh lại phản ứng: "Anh không phải cũng sợ sao?"

"Em ở bên tôi thì tôi sẽ không sợ."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, cuối cùng sự hồi hộp trong lòng Vương Nhất Bác bị phân tán đi, cậu cũng nhạy bén mà phát hiện ra Tiêu Chiến đang nói dối.

"Anh không sợ."

Tiêu Chiến không phủ nhận: "Đúng, không sợ. Chính là tìm cái cớ để dắt tay em."

"À."

"Cho phép dắt tay chứ?"

Vương Nhất Bác không nói chuyện, lòng bàn tay Tiêu Chiến vuốt ve mu bàn tay của cậu:"Có cho dắt tay không?"

"Có."

"Tôi không nghe thấy, em lặp lại lần nữa."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, Tiêu Chiến lại vuốt lông của cậu: "Không cho dắt tôi cũng dắt."

Ngữ điệu của hắn hơi cao lên.

"Em nói xem canh Mạnh bà trên cầu Nại Hà...... khi uống có ngon không?"

Vương Nhất Bác: "......"

Tưởng tượng một chút hình ảnh Mạnh bà đứng cạnh cầu Nại Hà bán canh liền vô cùng quỷ dị nhưng tim của Vương Nhất Bác cũng dần quay lại tốc độ đập như thường, cậu cũng không sợ hãi nữa.

"Cũng có thể là nước ô mai." Vương Nhất Bác cong cong môi.

"Phốc."

Hôm nay cảm xúc của Chu Sam không tốt lắm nhưng nghe thấy đối thoại của hai người phía sau vẫn không nhịn được cười.

"Thầy Tiêu cùng Nhất Bác, chúng ta nên tôn trọng NPC của nhà ma một chút."

"A, cứu cứu tôi."

Bỗng nhiên một bàn tay ôm lấy chân Trác Thành, cậu ta sợ đến mức dựng ngược hết lông tơ, hét lên một tiếng, cậu ta muốn chạy về phía trước nhưng chân bị giữ lại không thể nào bước được.

"A a a a!"

"A a a a."

Nhà ma chính là như vậy, chỉ cần có người thét chói tai, những người khác cũng sẽ hoảng theo, tiếng hét thay phiên nhau vang lên.

Tiêu Chiến nghe được động tĩnh phía sau, nhanh tay kéo Vương Nhất Bác, trực tiếp đem người kéo vào trong lòng ngực, né tránh Trác Thành đang đâm đến đây.

Vương Nhất Bác bị hoảng sợ, không ý thức được hiện tại hai người đang gần nhau như thế nào, trái tim nhảy lên thình thịch, cậu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh từ sự kinh hách.

Tiêu Chiến thật sự không nhịn được, xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu.

"Có bị dọa không?"

Ánh đèn tối tăm cũng không che được khuôn mặt trắng bệch của Vương Nhất Bác, cậu quên cả phản ứng, nằm im trong ngực của Tiêu Chiến, vừa ngoan vừa ngốc.

Lông tơ từ tai mèo cọ qua cằm của Tiêu Chiến, còn có chút ngứa.

"Chúng ta đi ra ngoài đi."

Tiêu Chiến không có vì ôm Vương Nhất Bác mà vui vẻ: "Từ cửa đi ra ngoài."

"Không cần......"

Không chờ Vương Nhất Bác nói gì, Tiêu Chiến mở miệng trước.

"Mọi người chơi đi, tôi cùng A Bác đi ra ngoài trước"

"A?"

Tiêu Chiến: "Tôi không có nhiều hứng thú với nhà ma, tôi sẽ chờ mọi người ở bên ngoài, tiện thể mua chút đồ uống và thức ăn."

Vốn dĩ muốn giữ người lại - Kiều An: "Tôi muốn ăn bắp rang cùng xúc xích nướng."

"Được."

Tiêu Chiến đồng ý, nắm tay của Vương Nhất Bác rồi đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác không nói chuyện, cứ thế để hắn nắm tay: "Anh không chơi sao?"

Cậu có cảm giác Tiêu Chiến rất có hứng thú.

"Không chơi, tìm một chỗ nghỉ ngơi."

"Được."

Hai người bên đây rời khỏi nhưng tổ phát sóng trực tiếp vẫn đi theo mọi người trong nhà ma. Người quay phim thì đi theo hai người bọn họ, sau khi quay xong sẽ được biên tập cắt bớt nên không phải tất cả mọi thứ quay được đều giữ lại để phát sóng.

Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác, trịnh trọng nói.

"A Bác, lần sau không thích thì hãy trực tiếp từ chối."

"Nếu tôi không đi vào, em cũng sẽ không đi vào đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu nhẹ một cái.

Nếu Tiêu Chiến không đi vào, cậu sẽ giống như lần trước xem phim ma ở biệt thự, tìm lý do từ chối mọi người,

Cậu cùng Kiều An không giống nhau.

Kiều An là tìm kiếm cái lạ, sợ hãi nhưng mê chơi.

Vương Nhất Bác thì không phải, cậu không thích làm điều mà cậu không thích.

"Em không cần phải làm theo ý tôi." Tiêu Chiến sợ hắn không giải thích rõ ràng: "Tôi không muốn em phải làm điều không thích vì tôi. Về sau trực tiếp nói với tôi, có thể chứ?"

Vương Nhất Bác nghe những lời này, không hiểu sao không thể kiểm soát được nhịp đập của trái tim.

Cậu cũng không biết vì sao, chỉ là chưa từng có một người nào nói với cậu những lời như vậy.

"Được."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lên tiếng.

"Đã nói rồi đó, nếu lần sau còn không nói cho tôi biết...... tôi sẽ trừng phạt em."

"Trừ tiền lương sao?" Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

"Đương nhiên không phải, ông chủ không có năng lực quản lý mới có thể lấy việc trừ tiền lương để uy hiếp công nhân."

Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng: "Đã biết, anh là một ông chủ rất có bản lĩnh. Về sau anh sẽ quản tôi, tôi sẽ vô cùng nghe lời."

Tiêu Chiến bị những lời của Vương Nhất Bác làm cho lồng ngực nóng lên.

Nhìn lại Vương Nhất Bác, cậu không biết lời nói của cậu có bao nhiêu câu dẫn người khác, đôi mắt đen long lanh đang nhìn hắn.

Tiêu Chiến cảm thấy, nếu Vương Nhất Bác tiếp tục nhìn như vậy thì hắn sẽ không nhịn được mà hôn xuống.

"Đi thôi, đi mua đồ."

"Kiều An muốn xúc xích nướng."

"Được."

"Em đói bụng sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Anh đợi tôi ở đây, để tôi mua là được rồi."

"Em ngồi ở đây." Tiêu Chiến trực tiếp ấn Vương Nhất Bác xuống ghế: "Uống Coca hay là nước?"

"Nhưng......"

"Uống nước đi."

Vương Nhất Bác: "......"

"Coca có nhiều đường, uống ít một chút."

Vương Nhất Bác thấp giọng lên tiếng, ngồi yên chờ hắn.

"Ai, kia có phải là Vương Nhất Bác không?"

"Chính là người gần đây hay lên hot search ."

"Đúng là anh ấy, anh ấy thật đẹp trai! Thật muốn chụp ảnh chung."

"Đang quay chương trình tình yêu sao, không ngờ lần này quay ở công viên trò chơi."

Mấy người đang nhỏ giọng thảo luận thì bỗng có người hô to.

" Vương Nhất Bác."

Một thiếu niên lớn lên vô cùng rắn chắc đang định đi lên thì bị bạn bè kéo lại.

"Cậu bị bệnh à, làm gì vậy?"

Một cô gái trong đó hơi hơi nhíu mày: "Từ Thần, cậu làm gì? Người ta đang quay chương trình."

"Tôi...." Khí thế của Từ Thần ngay lập tức xẹp xuống, hoạt động đến công viên trò chơi hôm nay là cậu ta tổ chức, cũng là cậu ta tiêu tiền mời mọi người đến, cậu ta tiêu hết mấy ngàn vào vé vào cửa, hiện tại cậu ta đang đau lòng muốn chết.

Nhưng để có thể hẹn được cô gái mà cậu ta thích đến thì phải cắn răng mời tất cả mọi người.

"Tôi không làm gì, tôi quen anh ta nên đi lên chào hỏi một cái."

"Phốc." Hai thanh niên đứng bên cạnh không nhịn được cười một tiếng: "Cậu nằm mơ à, cậu quen anh ta?"

"Tôi thật sự quen anh ta." Từ Thần có chút vội: "Anh ta là... anh của tôi."

"Thôi đi, nói dối cũng không biết cách nói dối. Anh của cậu không phải họ Trần mà họ Vương hả?"

"Không lừa mấy người, anh ta vốn dĩ không gọi là Vương Nhất Bác, là về sau mới sửa tên."

Mọi người đều không tin, ngay cả cô gái mà Từ Thần thích cũng không tin cậu ta.

"Khoác lác."

"Tôi không có khoác lác, nhà tôi có ảnh chụp của anh ta. Các cậu tránh ra, tôi gọi anh ta, anh ta sẽ đi ra đây."

Từ Thần lại hô một câu.

" Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thoáng qua, hình như là một đám học sinh kết bạn đến đây chơi, cậu không nói chuyện, Từ Thần có chút nóng nảy.

" Vương Nhất Bác, anh dám không để ý tới tôi, về nhà tôi sẽ nói với mẹ."

"Cậu lớn như vậy rồi mà còn về mách người lớn." Mấy cô gái cười một cái: "Không phải chứ, khoác lác liền khoác lác, cậu thật sự còn giả vờ cao thượng."

"Lại nói, với thái độ này của cậu, đừng nói A Bác, tôi cũng không muốn quan tâm đến cậu."

Từ Thần ăn mệt, trong lòng phiền muộn.

Những người này cầm vé của cậu ta còn trêu chọc cậu ta như vậy: "Mấy người đừng bị Vương Nhất Bác lừa, lúc anh ta ở nhà tôi không có dáng vẻ như vậy."

"Ngày mai tôi sẽ lấy ảnh chụp cho mọi người xem."

Căn bản không ai thật sự tin cậu ta, nghiêm túc mà thảo luận.

"Chụp lén một tấm chắc là có thể nhỉ?"

"Góc nghiêng đẹp quá, anh ấy thật sự rất đẹp trai."

"Sao lại không nhìn thấy những minh tinh khác?"

Từ Thần cười một tiếng.

"Khẳng định là bị cô lập, Vương Nhất Bác từ nhỏ cứ như vậy, làm bộ làm tịch, trước kia căn bản không ai nguyện ý chơi cùng anh ta. Mấy người đừng không tin, anh ta là đứa trẻ mà cha mẹ tôi nhặt về."

"Nhặt về từ thùng rác."

"Anh ta bị cha mẹ ruột vứt bỏ, nếu không phải nhà của chúng tôi có lòng tốt nhận nuôi anh ta thì anh ta đã sớm chết đói ở thùng rác rồi."

"Từ Thần, cậu không cần phải quá đáng, càng nói càng thái quá."

"Tôi không bịa đặt, tại sao mấy người không tin tôi, Vương Nhất Bác căn bản không giống như tưởng tượng của mấy người, từ nhỏ đến lớn anh ta ăn của nhà tôi, ở nhà của tôi nhưng khi bắt đầu có tiền lại phủi mông bỏ đi, chính là một con sói mắt trắng."

"Từ Thần, Vương Nhất Bác là idol của tôi, cậu bôi nhọ anh ấy như vậy thì tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với cậu nữa, tiền vé tôi sẽ trả, của hai người Giai Giai tôi cũng sẽ trả lại cho cậu."

Cô gái thực tức giận tránh ra, hai người bạn của cô cũng vội vàng đuổi theo.

"Từ Thần, cậu so đo với mấy bạn nữ đó làm gì? Cơ hội theo đuổi người ta thì không nắm chắc, cứ tranh luận về Vương Nhất Bác làm gì?"

"Không phải, Vương Nhất Bác, anh ta thật là......"

"Nhà cậu nhặt được."

"Được được được, cậu nói cái gì thì chính là cái đó. Chúng ta đi dỗ mấy bạn gái kia đi?"

"Đi thôi."

"Hai người ......" Nhìn hai thanh niên rời đi, Từ Thần tức giận đến mức vứt xuống đồ uống trong tay.

"Bạn học này."

Từ Thần quay đầu lại nhìn thấy một người đeo kính râm, trong tay còn cầm camera, vô cùng kỳ lạ, cậu ta cảnh giác: "Làm gì?"

"Đừng khẩn trương, tôi không phải người xấu."

Lông mày của Từ Thần nhăn lại càng chặt, người đàn ông duỗi tay muốn vỗ vỗ bờ vai của cậu ta lại bị cậu ta né tránh.

"Tôi muốn cùng cậu làm một giao dịch."

"Kỳ kỳ quái quái, tôi không có đồ vật để giao dịch với ông."

"Như thế nào không có. Những lời cậu vừa nói là sự thật đúng không?"

Từ Thần sửng sốt một chút, rốt cuộc có người tin tưởng lời cậu ta nói?

"Ông tin tôi?"

"Đương nhiên. Nhìn qua đã thấy cậu không phải là người hay nói dối, tôi cho cậu một ngàn, cậu nói hết mọi chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác cho tôi được không?"

"Cậu nói cậu ta là anh của cậu, vậy quan hệ của hai người cũng không tốt lắm đi."

Từ Thần không nói câu nào, người đàn ông tiếp tục dụ dỗ.

"Vậy tôi cho cậu hai ngàn."

"Không phải vừa rồi cậu làm cô gái kia giận dỗi sao, mua một chút quà để dỗ cô gái đó thì thế nào?"

Tâm Từ Thần có chút động, tiền cậu ta mua vé cho mọi người là cậu ta lừa cha mẹ tham gia trại hè mới lấy được, trong tay cậu ta cũng không có nhiều tiền, nếu có thể nhận được hai ngàn...

"Quá ít."

"Nhiều nhất 3000, lại nhiều hơn thì không được."

"3000, thành giao." Từ Thần nhanh chóng đáp ứng.

Paparazzi mừng thầm trong lòng, ai có thể nghĩ đến chỉ cần 3000 có thể mua một cái tin lớn. Lúc trở về báo lại mấy vạn thì số tiền dư không phải là vào túi của ông ta?

Ông ta áp xuống vui sướng, thần sắc nghiêm túc.

"Được, không thể nói dối, bằng không một mao tiền cũng không cho."

"Sẽ không, ông muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi." Từ Thần bỗng nhiên hỏi lại: "Ông sẽ không gạt tôi chứ? Tôi nói xong liền chạy?"

Nghĩ đến như vậy Từ Thần lại cảnh giác.

"Lừa cậu làm cái gì, có WeChat sao? Tôi trực tiếp chuyển tiền cho cậu."

Ánh mắt Từ Thần sáng lên, lập tức mở mã QR ra, nghe được thông báo nhận tiền mà vui mừng.

" Vương Nhất Bác là anh của cậu? Cậu có chứng cứ sao?"

"Đương nhiên, cha mẹ tôi nhặt được anh ta. Sau khi lớn lên anh ta trộm dời hộ khẩu khỏi nhà, mẹ tôi nói anh ta là sói mắt trắng, kiếm tiền cũng không gửi về nhà."

"Còn có gì nữa?" Paparazzi ghi lại những gì Từ Thần nói.

Từ Thần nghĩ nghĩ.

"Trước kia anh ta không phải tên là Vương Nhất Bác, sau khi lên đại học thì cắt đứt liên hệ, không thể nào liên lạc được, còn chuyển hộ khẩu. Từ nhỏ tính cách Vương Nhất Bác đã quái gở, không có bạn bè, tôi chưa từng thấy anh ta gần gũi với ai, giáo viên hay bạn bè đều chán ghét anh ta."

"Hiện tại anh ta làm minh tinh lớn lại bắt đầu khinh thường chúng tôi, đúng là sói mắt trắng."

"Đúng rồi, thành tích của anh ta vô cùng kém, chỉ thi ở một trường đại học bình thường."

Vốn dĩ paparazzi chỉ muốn tùy tiện hỏi vài câu, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Bạn nhỏ, nếu cậu có thể lấy được chứng cứ Vương Nhất Bác khi còn nhỏ ở nhà của cậu, hoặc thuyết phục cha mẹ cậu ra mặt thừa nhận Vương Nhất Bác không thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng thì tôi có thể cho cậu nhiều tiền hơn."

"Thật sự, hay hai chúng ta thêm WeChat đi? Nếu cậu có càng nhiều tin nóng thì tôi sẽ cho cậu càng nhiều."

"Nếu ba mẹ cậu nguyện ý ra mặt, tôi có thể cho gia đình cậu càng nhiều tiền."

------------

"Tê."

Một lon Coca lạnh dán lên má Vương Nhất Bác, đột ngột tiếp xúc với sự lạnh lẽo làm Vương Nhất Bác theo bản năng tránh đi.

Tiêu Chiến xách một cái túi to, bên trong đầy đồ ăn vặt cùng đồ uống, còn mua thêm đồ ăn vặt bên đường, xúc xích nướng cùng bắp rang Kiều An muốn đều có.

"Coca cho em?" con ngươi Vương Nhất Bác hơi mở to, vừa rồi Tiêu Chiến còn nói không cho cậu uống, tại sao đột nhiên lại mua.

"Không phải không cho em uống, mà bảo em uống ít một chút."

Khóe miệng Vương Nhất Bác giơ lên: "Cảm ơn anh."

"Dễ dỗ dành như vậy." Tiêu Chiến cười một tiếng: "Muốn ăn bạch tuộc viên không?"

Vương Nhất Bác gật đầu, cậu thích ăn bạch tuộc viên , tuy cậu không có đồ ăn yêu thích nhưng dù có cậu cũng sẽ không cố ý đi mua.

Ngoại trừ Coca.

Khoái nhạc phì trạch thủy (Coca), đại khái là không ai có thể chống cự lại dụ hoặc của nó.

"Không thêm mayonnaise."

Vương Nhất Bác mở hộp, bên trong có đầy rong biển và vụn cá ngừ khô: "Em không ăn được sốt mayonnaise nên chủ quán đã cho thêm sốt takoyaki."

Hóa ra là ông chủ cho thêm.

Vương Nhất Bác không ăn sốt mayonnaise, mỗi lần ăn bạch tuộc viên nhỏ sẽ bảo ông chủ cho thêm nhiều chiếu thiêu tương một chút.

Vương Nhất Bác dùng xiên tre xiên một viên nhỏ, sợ rong biển cùng mõ hoa rơi trên mặt đất, cậu nâng tay lên đưa đến bên môi Tiêu Chiến.

"Vất vả, khen thưởng cho anh ăn trước một cái."

Tiêu Chiến bị cậu chọc cười, há mồm cắn một ngụm.

Vương Nhất Bác cũng ăn một viên, hương vị khá ngon nhưng cậu từng ăn bạch tuộc viên ngon hơn.

"Anh Chiến, anh cũng không ăn sốt mayonnaise sao?"

Lúc Tiêu Chiến làm sandwich cũng không thêm sốt mayonnaise, mặc kệ là phần của Vương Nhất Bác hay là phần của hắn.

"Đúng, không ăn."

Vương Nhất Bác cong cong khóe mắt: "Em cũng không ăn sốt mayonnaise."

Không biết vì cái gì, cậu có cảm giác vui sướng khi tìm thấy người có cùng sở thích.

Vương Nhất Bác cúi đầu ăn bạch tuộc viên, Tiêu Chiến giúp cậu mở Coca, ánh mặt trời bị ô che nắng ngăn cách, ánh nắng chiếu xuống dưới đất.

Hai người giống như đang ở một vùng đất thần tiên, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã yên bình.

Khuôn mặt của Tiêu Chiến nhu hòa, mỉm cười mà nhìn Vương Nhất Bác, hắn còn nhớ rõ mái tóc đen mềm mại của cậu, mềm mại như chính bản thân cậu vậy.

Nhịn không được muốn sờ sờ. Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến cũng thật sự làm như vậy. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, trên tóc em có vướng lá cây."

Vương Nhất Bác ngửa đầu, cậu ngồi dưới ô che nắng, lá cây ở đâu ra?

"Được rồi, lừa gạt em."

"Chính là rất muốn sờ sờ tóc của em."

Vương Nhất Bác xoa xoa đầu của mình, nghi hoặc mà nhìn Tiêu Chiến.

"Có cái gì hay mà sờ."

"Bảo bối, sao em lại đáng yêu như vậy." Tiêu Chiến không nhịn được mà nói ra những lời này.

"Tóc của em rất mềm, sờ vào rất thoải mái."

"Em cũng có thể sờ sờ tóc của anh sao?"

Tiêu Chiến không có trốn, Vương Nhất Bác cũng xoa nhẹ tóc của Tiêu Chiến, còn tiện thể nhéo tai thỏ.

Mềm mụp. Vô cùng đáng yêu. Trách không được Tiêu Chiến thích.

"Thế nào?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác rất nghiêm túc đánh giá: "Ừm, tóc của anh cũng rất mềm, không cần hâm mộ em."

Tiêu Chiến: "......"

Hắn hâm mộ sao?

Tại sao Vương Nhất Bác lại có thể câu dẫn người vô thức như vậy, còn 'thẳng' đến đáng yêu.

# Ngẫu nhiên gặp được anh Chiến #

# Công viên trò chơi chương trình tình yêu #

# Tiêu Chiến Vương Nhất Bác dắt tay #

Không bao lâu liền có fans đăng ảnh lên Weibo gặp được Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở công viên trò chơi.

Rất nhanh bài viết được các tài khoản V chuyển tiếp, đề tài này nhanh chóng leo lên hot search.

Trong bức ảnh, Vương Nhất Bác đeo tai mèo, Tiêu Chiến đeo tai thỏ, có ảnh hai người đeo cài tóc cho nhau. Ngoài ra còn có ảnh Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác chụp ảnh, Tiêu Chiến chủ động dắt tay Vương Nhất Bác.

[A a a a, anh Chiến tham gia chương trình tình yêu liền thông suốt sao?]

[Cái ảnh dắt tay này quá hoàn mỹ, tính chiếm hữu của anh Chiến thật lớn.]

[Có phải trên tay anh Chiến có thêm một vòng dây không, hay do tôi nhìn lầm??]

[Sau khi đã phóng to xem xét, xác nhận là hai cái, có một cái có màu sắc khá tươi đẹp]

[Vừa nhìn liền biết mấy người chưa xem phát sóng trực tiếp, là Vương Nhất Bác tặng, anh Chiến còn đi khoe khắp nơi.]

Bởi vì fans đăng lên ảnh chụp nên fans CP của Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác nhanh chóng giơ cao ngọn cờ chiêu mộ fans CP, đến tối, các hình ảnh CP vẽ hai người cũng đã có.

Tiêu Chiến trộm lưu lại một cái ảnh dắt tay, còn dùng tài khoản phụ bình luận một câu.

[Dư Tình Chưa Dứt là thật sự.]

[A a a a, quá đẹp đi!]

[Có thể dùng làm chân dung của siêu thoại không?]

"Anh đang xem cái gì vậy?"

"Xem ảnh CP của hai chúng ta."

Vương Nhất Bác: "......"

"Có phải vẽ rất đẹp hay không?"

Trong bức tranh trực tiếp đem cài tóc tai thỏ và tai mèo vẽ thành lỗ tai thật, hai người dựa rất gần, chủ bức tranh còn vẽ thêm một trái tim nhỏ trên đầu hai người.

"...... Đẹp."

"Thích sao?"

Vương Nhất Bác trầm mặc.

"Thích thì tôi gửi cho em một tấm?"

Vương Nhất Bác không từ chối, cậu biết dù từ chối thì Tiêu Chiến vẫn sẽ gửi cho cậu.

------------

Buổi tối.

Mọi người trở về biệt thự.

Đạo diễn Tần nhắc nhở: "Đêm nay tập hai của chương trình phát sóng, có bất ngờ nên mọi người nhớ xem."

"Bất ngờ gì vậy?"

"Bất ngờ không phải là cho người xem sao? Đến chúng tôi cũng không biết bất ngờ là gì sao?"

"Đừng là kinh hách là được."

Chương trình kết hợp phát sóng trực tiếp và quay lại, người ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp có thể xem trước nội dung tập ba, nhưng có người lại cảm thấy chương trình giải trí phải trải qua các bước cắt ghép, biên tập, phối âm thì sẽ càng thú vị hơn so với xem phát sóng trực tiếp.

Nếu có người không có thời gian xem phát sóng trực tiếp thì sẽ ngồi canh video đã cắt nối biên tập của chương trình.

8 giờ, chương trình phát sóng đúng giờ.

Các khách mời gọi vài hộp tôm hùm đất, trải giấy bạc lên bàn sau đó trực tiếp đổ tôm hùm lên, còn có chút giống nướng BBQ.

[Tôi ở phòng phát sóng trực tiếp ngồi xem chương trình tình yêu??]

[Tôi muốn biết cảm giác xem chính chương trình tình yêu của mình là như thế nào?]

Làn đạn vô cùng nhiều bình luận, che hết cả màn hình nên Trần Minh đóng cửa làn đạn lại.

Vương Nhất Bác kéo hai cái rèm của cửa sổ sát đất ra, sô pha không có nhiều vị trí nên Chu Sam và Trần Minh trực tiếp ngồi ở ghế sô pha đơn.

Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha, Trác Thành lại nhanh chóng đoạt vị trí của Kiều An, ngồi bên cạnh cậu.

Tiêu Chiến ngồi phía ngoài cùng tay vịn sô pha, vị trí bên cạnh Vương Nhất Bác cũng không còn nên Kiều An - vốn muốn ngồi cạnh xem cùng tiện thể nói chuyện phiếm với cậu, lập tức không vui vẻ gì.

Hôm nay lúc vào nhà ma cũng là như thế này.

Nhất thời cậu ta không rõ Trác Thành cố ý đối nghịch với cậu ta hay là rốt cuộc phát hiện Vương Nhất Bác tốt, muốn tiếp cận Vương Nhất Bác.

"Tới chỗ tôi ngồi nè."

Trần Minh đứng dậy kéo Kiều An lại bên cạnh, lại lấy cho cậu ta một cái ghế mây: "Cái này ngồi sẽ thoải mái hơn sô pha, cậu có thể duỗi chân ra."

Kiều An vẫn không vui vẻ.

Trần Minh ghé vào tai cậu ta nói gì đó, đôi mắt của Kiều An lập tức sáng lên, không so đo việc Trác Thành đoạt vị trí của cậu ta, Kiều An cẩn thận hỏi lại Trần Minh.

"Là thật vậy sao?"

"Tôi đoán."

Trần Minh không nói chính xác được: "Cứ xem đã rồi sẽ biết."

Chu Sam mở một lọ rượu mơ: "Vị thanh mai, mọi người có muốn thử không?"

"Được nha."

"Tôi còn muốn uống bia, uống bia với tôm hùm đất càng ngon hơn."

"Tửu lượng của em có ổn không?" Tiêu Chiến hỏi.

Lần trước Vương Nhất Bác cũng có uống rượu nhưng không uống nhiều lắm, một vại bia cũng chưa uống hết, số còn lại đều là Tiêu Chiến uống.

"Không biết."

"Chính mình cũng không biết?"

Vương Nhất Bác gật đầu:"Em không uống rượu đến mức say bao giờ."

" Nhất Bác, lời này có chút khiêu khích, chưa từng uống say, lợi hại như vậy sao?"

"Không phải." Vương Nhất Bác giải thích: "Tôi chưa từng uống quá nhiều rượu."

Vương Nhất Bác cảm thấy bia mang theo vị đắng, uống không ngon chút nào.

"Em thử cái này xem." Tiêu Chiến đổ một ly rượu thanh mai đưa cho cậu, còn bỏ thêm vài viên đá nhỏ.

Rượu mang chút vừa chua vừa ngọt của quả thanh mai, khi uống vào mùi hương bắt đầu lan tỏa đầy miệng.

Vương Nhất Bác có chút thích.

Tiêu Chiến chỉ cho cậu một chút, cậu uống một ngụm liền hết.

"Hương vị không tệ đi? Còn muốn nữa sao?" Chu Sam trực tiếp đưa cho Vương Nhất Bác một lọ rượu mơ chưa mở:"500ml mà thôi, cũng không nhiều lắm đâu."

Vương Nhất Bác nhận lấy. "Cảm ơn."

"Anh Chiến, anh uống không?"

"Có."

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác chia sẻ hơn nửa ly, Kiều An không có hứng thú uống rượu, cậu ta đã bắt đầu mang bao tay bóc tôm hùm đất.

Hương cay, hương tỏi cùng hương hồi quế.

Kiều An than thở một câu.

"Nhà hàng lần trước Nhất Bác mang chúng ta đi ăn ngon thật."

Tiêu Chiến: "A Bác, em còn chưa từng dẫn tôi đi ăn."

Vương Nhất Bác: "...... Anh thích ăn cái gì, có cơ hội em dẫn anh đi?"

"Được, tôi đã ghi nhớ." Tiêu Chiến cong cong môi.

"Lần quay này cũng sắp kết thúc, lúc đó tôi tìm em ăn cơm thì đừng nói rằng không có thời gian đó."

Tiêu Chiến đang nói đùa, Vương Nhất Bác lại rất nghiêm túc trả lời: "Sẽ không."

[A a a a, anh Chiến cùng A Bác muốn bỏ mặc chúng ta lén đi hẹn hò.]

[Có thể ngồi xổm xem phát sóng trực tiếp sao, hì hì.]

" Vương Nhất Bác, hôm nay cậu vô cùng đẹp trai a!"

Trong TV truyền đến âm thanh của Kiều An, Vương Nhất Bác mặc bộ âu phục, khí chất xuất chúng, hậu kỳ chèn thêm chữ.

[wow]

"Lúc em nhận được món quà có cảm nghĩ gì?" Tiêu Chiến đè thấp giọng nói, đến gần Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác sửng sốt rồi mới phản ứng lại, Tiêu Chiến đang hỏi bộ âu phục kia.

Lúc đó chuyện cậu mặc đồ sao chép treo trên hot search cả đêm, ngày hôm sau nhà thiết kế đăng bài giúp cậu làm sáng tỏ, Tiêu Chiến biết cũng là chuyện bình thường.

Tiêu Chiến rất nghiêm túc với công việc, chắc chắn đã tìm hiểu hết thông tin về cậu trước khi quyết định hợp tác.

Vương Nhất Bác làm sao biết lúc đó nguyên chủ cảm thấy thế nào, nhưng nếu là cậu, điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là.

"Mua không nổi thứ như này."

Tiêu Chiến nhẹ cười một tiếng: "Tôi nghe nhà thiết kế nói muốn em mặc nó vào lễ thành niên, hôm đó em có mặc không?"

Vương Nhất Bác chần chờ một chút.

Nguyên chủ bảo quản bộ âu phục kĩ càng đến tận bây giờ chứng mình nguyên chủ rất quý trọng bộ âu phục này, vậy vào lễ thành niên cấp ba chắc là có mặc nhỉ?

"Há miệng."

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, Tiêu Chiến đã đem một con tôm hùm đất đã lột sạch vỏ đến bên miệng cậu.

Tiêu Chiến không tiếp tục truy hỏi nữa, hắn đã biết câu trả lời.

Vương Nhất Bác không chỉ không nhớ rõ hắn mà dường như cũng quên hết mọi chuyện trong quá khứ.

Vậy trong trí nhớ của cậu còn lại cái gì?

Nghĩ đến đây Tiêu Chiến càng đau lòng, hắn không hỏi Vương Nhất Bác những vấn đề liên quan đến quá khứ.

Nếu Vương Nhất Bác chỉ quên một bộ phận ký ức thì cuộc sống sinh hoạt của cậu sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng nếu cậu quên hết tất cả ký ức thì đối với Vương Nhất Bác, tất cả thế giới này đều xa lạ với cậu.

Ở trong một thế giới xa lạ, bên cạnh không có người quen, không gì có thể khiến người ta khủng hoảng hơn.

Lúc Vương Nhất Bác ở bệnh viện không hề biểu hiện ra bất luận cảm xúc dao động khác thường nào, những ngày đó Tiêu Chiến đều chỉ ở phía xa nhìn cậu một cái, sau khi nhìn được lại rời đi vô cùng luyến tiếc.

Chỉ cần đi ra khỏi bệnh viện thì hắn lại bắt đầu chờ mong ngày hôm sau.

Liên tiếp nhiều ngày, Tiêu Chiến phát hiện: Ngoài hắn ra không có bất kì ai đến thăm Vương Nhất Bác, dù là bạn bè hay người thân.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến khoảng thời gian ở thành phố B bốn năm trước.

Vương Nhất Bác ít khi nói cho hắn nghe về người nhà, lần duy nhất nhắc tới là khi Tiêu Chiến cho rằng cậu lại bị ai đó bắt nạt, muốn đi đánh lại. Kết quả Vương Nhất Bác giải thích rằng không liên quan đến bạn cùng lớp, là em trai xé bài thi của cậu.

Không còn gì nữa.

Tiêu Chiến buồn bực vì mình không đủ tinh tế, lúc ấy nên phát hiện ra quan hệ của Vương Nhất Bác với người trong nhà không tốt.

Hắn ngồi ở trong phòng khách, tầm mắt dừng trên TV nhưng tâm tư đã bay xa.

"Anh Chiến."

Một con tôm đã bóc được đưa đến bên môi, Tiêu Chiến theo bản năng há miệng cắn.

Nháy mắt vị cay tràn đầy khoang miệng.

"Ăn ngon không?" Khóe mắt Vương Nhất Bác cong cong, cậu chú ý thấy Tiêu Chiến chưa ăn một con tôm nào, con đầu tiên lột vỏ cũng là cho cậu.

Điều thứ mười một giữa các cặp đôi: Người yêu phải chăm sóc lẫn nhau.

Không biết Tiêu Chiến có lén xem những điều về cặp đôi không, nếu không vì sao Tiêu Chiến có thể làm ra những hành động như thế?

Vương Nhất Bác cảm thấy bên A nghiêm túc nỗ lực như vậy, làm bên bị thuê - bên B càng không thể chậm chạp, cậu càng phải chu đáo hơn so với Tiêu Chiến.

"Ăn ngon."

[Cứu mạng, chỉ có người yêu với nhau mới đút cho nhau ăn.]

[Có người lột vỏ tôm hùm đất cho ăn cũng thật tốt quá đi!]

[Những người khác đều nghiêm túc xem chương trình, chỉ có hai người này nghiêm túc yêu đương ha ha.]

Lực chú ý của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo về, hắn chú ý đến TV đang chiếu đến đoạn Vương Nhất Bác đang phiên dịch tiếng Pháp cho ngài Lợi kia.

"Em có biết vì sao tôi học tiếng Pháp không?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu, suy đoán một câu.

"Bởi vì thích?"

"Không phải. Là bởi vì nhân vật đầu tiên tôi diễn yêu cầu phải nói tiếng Pháp, mà đạo diễn lại không thích tìm người khác lồng tiếng. Vì để phát âm của chính mình tiêu chuẩn hơn, tôi còn đăng ký một lớp học cấp tốc."

"Kết quả không tệ, anh nói tiếng Pháp rất êm tai."

"Học lớp cấp tốc cũng không ổn lắm, sau đó tôi lại nhờ người dạy thêm bên ngoài."

Vương Nhất Bác không nghĩ tới chỉ vì vài câu thoại tiếng Pháp mà có thể làm Tiêu Chiến dành nhiều thời gian để học như vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không ngoài ý muốn, đến việc xào CP Tiêu Chiến đều muốn đạt được 'cảm giác chân thật'.

Quả nhiên hắn vô cùng chuyên nghiệp.

"Nhưng mà em." Tiêu Chiến lại lột cho cậu một con tôm hùm đất, đưa đến bên môi cậu: "Hôm nay em khen tôi một ngày, vì cái gì?"

"Không thể khen sao?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Có thể." Tiêu Chiến giơ tay gỡ bao tay của Vương Nhất Bác xuống: "Vậy thì đáp lễ, tôi lột tôm hùm đất cho em ăn, được không?"

"Không cần, em có thể tự lột......" Đang nói, Tiêu Chiến lại lột xong một con đưa đến bên môi của cậu.

"Tôi thích lột vỏ tôm hùm đất."

Vương Nhất Bác không tin, ai lại thích lột vỏ tôm hùm đất.

Tiêu Chiến nói hươu nói vượn, Vương Nhất Bác cũng không vạch trần nhưng Kiều An lại không nhịn được chen vào một câu.

"Thầy Tiêu, vậy anh có thể lột vỏ cho tôi không?"

[Cười chết, đôi mắt của Tiểu An đều sáng lên.]

[Tiểu An cũng quá dễ lừa, thật sự tin tưởng những lời này của anh Chiến.]

"Không." Tiêu Chiến từ chối vô cùng kiên quyết: "Tôi chỉ lột vỏ cho A Bác."

Cuối cùng Kiều An nhận ra, cái gì mà thích lột vỏ tôm hùm đất, hai người này là đang tán tỉnh nhau!!!

Cứu mạng.

Bọn họ thật sự đang yêu đúng không?

Cái này hoàn toàn giống như sự cuồng nhiệt của người mới yêu nhau.

......

Mọi người vừa xem chương trình vừa ăn tôm hùm đất, rất nhanh đã đến đoạn bất ngờ. Màn biểu diễn của Vương Nhất Bác cùng cầm sư lại một lần nữa làm chấn động khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, trong TV còn có thể nghe được tiếng hét kích động của khán giả tại hiện trường.

Ngay cả các vị khách mời đã xem ở hiện trường, lúc này cách màn hình vẫn có cảm giác vô cùng ấn tượng, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp giơ cao lá cờ CP của Vương Nhất Bác cùng cầm sư.

[Cái này mới gọi là linh hồn va chạm, tôi mặc kệ, cầm sư cùng A Bác vĩnh viễn không BE!]

[A a a a a, cá mập điên rồi.]

[Không thể không khen ngợi, cơ thể của A Bác quá mềm dẻo đi!]

Sau khi màn trình diễn kết thúc, hai người chào khán giả sau đó rời sân khấu.

"Bất ngờ đâu?"

Chu Sam cảm thấy tổ chương trình thần thần bí bí, gần kết thúc rồi cũng không thấy có gì bất ngờ hay khác thường.

[Tôi giống như là biết bất ngờ của chương trình là cái gì, nhưng lại có chút không thể tin được.]

[+1, nếu nói bất ngờ vậy chỉ có thể là cầm sư.]

[Có phải cầm sư lộ mặt không!!! Thật chờ mong a a a!!!!]

Tiếp theo là hình ảnh hậu trường, Vương Nhất Bác đưa cây quạt cho nhân viên công tác.

"Việc tháo trang sức này khá tốn thời gian, khoảng vài phút nữa liền có pháo hoa, không bằng Vương lão sư đi xem pháo hoa trước, dù sao cũng khó mà đến được một lần, rồi về tháo sau cũng được."

Vương Nhất Bác nói cảm ơn, mở cửa liền nhìn thấy cầm sư đứng trước cửa, hắn đã đổi xong quần áo.

"Cái gì cái gì, là cầm sư không mang mặt nạ." Kiều An cũng kích động: "Vừa rồi A Minh nói với tôi, bất ngờ có thể là cầm sư lộ mặt."

Quả nhiên, cầm sư trên màn hình đã thay đi một thân Hán phục bắt mắt, bóng dáng thon dài, vẫn chưa xoay người nhưng làn đạn đã bắt đầu liếm nhan sắc.

[Bóng dáng đã vô cùng đẹp trai a a a.]

[Mau mau mau, xoay qua tới a a a a, cả Vương Nhất Bác đều khen đẹp trai, rốt cuộc đẹp trai đến mức nào!!]

Vương Nhất Bác tới gần, cầm sư quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau bị cắt thành cảnh quay chậm, hậu kỳ còn ghép thêm âm thanh ngọt ngào.

"Tôi không có cố ý lừa cậu."

"Tôi không nghĩ tới....cậu không nhận ra tôi."

Hai câu vừa dứt, phòng phát sóng trực tiếp đã sớm nổ tung.

[A a a a a, là Tiêu Chiến, a a a a.]

[Là động tâm ya]

[Trách không được Vương Nhất Bác nói rằng đẹp trai đâu.]

[Chú ý chút, sao anh Chiến lại có chút ủy khuất.]

Chu Sam bừng tỉnh.

"Trách không được ngày đầu tiên đến thầy Tiêu nói rằng từng có hợp tác với Nhất Bác, hóa ra là chỉ cái này!!!"

Kiều An cũng sửng sốt.

"Cho nên, tôi cắn Như Nguyện CP cùng Dư Tình Chưa Dứt thật ra là cùng một CP?"

Trần Minh cũng không dự đoán được, vốn dĩ cậu ta chỉ nói với Kiều An rằng bất ngờ có thể là cầm sư lộ mặt, không nghĩ tới bất ngờ này còn khiến người ta kinh ngạc hơn so với việc lộ mặt.

Vui mừng nhất là các fans CP đã bò tường.

[A a! Rốt cuộc tôi không cần rối rắm chọn cầm sư vẫn hay là anh Chiến, tôi rất thích bất ngờ này!!]

[Cười chết, tôi cho rằng tôi bò tường, kết quả chỉ là sân trước với sân sau sao!!!]

[A a a a Dư Tình Chưa Dứt là thật sự!! ]

[ Như Nguyện CP cũng là thật sự!! ]

"Thầy Tiêu, anh che giấu cũng kĩ quá đi." Kiều An cảm thán.

Tiêu Chiến cười cười: "Đây là ý của đạo diễn Tần."

"Hại tôi đau khổ một trận."

Trong TV, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đứng trên thuyền, hai người ngửa đầu nhìn lên trời, pháo hoa đúng lúc nổ tung, màn hình dừng ở hình ảnh một cái chớp mắt.

[A a a a, khung cảnh này thật đẹp a a a.]

[Chụp hình chụp hình, tôi phải phụ trách bảo tồn.]

Tiếp theo chính là hai người đi thuyền trở về.

Lúc này mà ảnh là cảnh ở xa.

Một con thuyền nhỏ phiêu phiêu đãng đãng, chậm rãi trôi trên mặt hồ, thanh tiến độ của video đã gần như chạy hết, khán giả đều cảm thấy không thỏa mãn, vốn tưởng rằng cứ như vậy kết thúc, không ngờ lại nghe được giọng nói trầm thấp của Tiêu Chiến.

"Đúng rồi, tôi vẫn chưa nói với cậu một câu."

"Tôi rất vinh hạnh có thể trở thành cầm sư của riêng cậu."

[A a a a a a, cầm sư riêng, quá ngọt đi.]

[Cứu mạng cứu mạng, tập này ngọt quá!!!]

Tập hai đến đây là kết thúc, không có gì bất ngờ, hot search lại treo suốt một đêm.

# Cầm sư Tiêu Chiến #

# Như Nguyện Dư Tình Chưa Dứt là sự thật #

[Ai có thể ngăn cản được anh Chiến tấn công trực tiếp]

[Cầm sư riêng, anh Chiến cũng quá biết nói đi.]

[Thật ngọt thật ngọt thật ngọt.]

[Nếu ai chưa xem phát sóng trực tiếp tập thứ ba thì tôi xin thương tâm một chút.]

[Đúng đúng đúng, phát sóng trực tiếp tập ba siêu ngọt!!! Là từ hai phía, đều cắn cho tôi.]

Triệu Hách tắt đi Weibo, ý cười trên khóe môi lớn hơn, không thể không cảm thán sự nhanh trí của mình, bỏ ra hơn 3000 có thể mua được tin xấu của Vương Nhất Bác.

Vốn dĩ anh ta muốn trực tiếp đưa cho công ty để nhận phần tiền chênh lệch.

Nhưng hiện tại...... Anh ta có một kế hoạch mới.

Vương Nhất Bác gần nhất liên tiếp lên hot search, chính là lúc sự nghiệp đang lên, so với việc lấy một chút chênh lệch tiền khi đưa tin cho công ty thì không bằng.....

Anh ta giật giật ngón tay, gọi điện cho một số điện thoại xa lạ.

Đầu kia liên tục vang lên nhưng không có một ai nhận, một lần rồi lại một lần.

Không sao cả.

Anh ta có rất nhiều thời gian.

Sau khi Vương Nhất Bác về phòng, điện thoại ở trên bàn không ngừng rung lên, cậu nhìn xuống địa chỉ số điện thoại, không phải thành phố B.

Vương Nhất Bác do dự rồi ấn nghe, cậu không nói gì, đối phương cũng im lặng, trầm mặc hai giây, cậu đang định tắt điện thoại thì bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ.

" Vương Nhất Bác, trên tay tôi có tin nóng về cậu, cậu định dùng bao nhiêu tiền để mua đây?"

Vương Nhất Bác: "......"

Cậu yên lặng tắt điện thoại, nhanh chóng cài đặt APP chặn số lạ.

Sau một lúc, điện thoại lại bắt đầu kêu điên cuồng, Vương Nhất Bác không thèm để ý tới.

Có lẽ biết rằng Vương Nhất Bác sẽ không bắt máy, đối phương bắt đầu gửi tin nhắn.

[Cha mẹ nuôi của cậu sống ở thành phố B, còn có một em trai đang học cấp 2, sau khi đủ tuổi cậu tách hộ khẩu, muốn đoạn tuyệt quan hệ với họ, chưa bao giờ gánh vác nghĩa vụ phụng dưỡng]

[Cậu nói thử xem nếu fans biết cậu không hề có lòng cảm kích với công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ thì sẽ có bao nhiêu người thoát fans??]

Vốn dĩ Vương Nhất Bác muốn mặc kệ nhưng lại nhớ đến quy trình hủy hợp đồng với công ty đang bị mắc kẹt, cậu nghĩ rằng có thể đây sẽ là một điểm đột phá.

Cậu giật giật ngón tay, không hề bận tâm mà trả lời một câu.

[Vậy anh cứ làm đi.]

Không lâu sau lại có một cuộc gọi đến, lần này Vương Nhất Bác không từ chối nữa.

Tâm tình của cậu vô cùng tốt mà nghe điện thoại, muốn chứng minh bản thân đã làm chuyện gì rất đơn giản, nhưng muốn chứng minh bản thân chưa làm chuyện gì lại có chút khó khăn.

Nhưng mà không phải bây giờ cơ hội đang ở trước mặt sao.

" Vương Nhất Bác, tôi không phải đang uy hiếp cậu, có công ty tìm tôi mua tin xấu của cậu, nếu cậu có thể đưa ra một cái giá hợp lý thì tôi sẽ hủy đi chứng cứ."

Tiêu hủy?

Vì cái gì muốn hủy đi?

Vương Nhất Bác còn đang hy vọng anh ta nhanh chóng công khai.

"Không có tiền."

Đại khái là không dự đoán được cứng hay mềm Vương Nhất Bác đều không ăn, đối phương đột nhiên không biết nói gì: "Sự nghiệp của cậu đang dần phát triển.... nếu tin xấu này công khai thì cậu sẽ khó có thể sống trong giới giải trí."

"Là bên kia đưa ra giá không đủ cao nên muốn kiếm tiền từ bên của tôi?" Vương Nhất Bác cong cong môi.

Bị đoán trúng ý đồ, đối phương tiếp tục yên lặng.

"Anh đó, muốn bán cho ai thì bán đi."

"Tôi không có vấn đề gì cả."

Vương Nhất Bác nói xong hai câu liền tắt điện thoại, nghĩ rằng giọng điệu của mình cũng đủ cứng đi, tin nóng này đến thật đúng lúc trợ giúp cậu, vậy cậu phải lợi dụng nó thật tốt.

Hiện tại cậu đang cùng Tiêu Chiến xào CP, cũng coi như cọ một chút nhiệt độ từ Tiêu Chiến.

Chỉ một tin nóng cũng có thể gây được sự chú ý, mượn cơ hội này hủy hợp đồng với công ty, còn có thể thoát khỏi cha mẹ nuôi hút máu, một mũi tên trúng hai đích.

Chỉ có tin nóng cũng đủ gây sự chú ý.

Phía bên kia.

Triệu Hách không nghĩ tới thái độ của Vương Nhất Bác sẽ như thế này, làm gì có nghệ sĩ nào bị đào ra tin xấu lại có thể thản nhiên coi như không có gì?

Sao có thể?

Vương Nhất Bác cố ý sao?

Chẳng lẽ là muốn ép giá, muốn dùng một lần mua luôn tin xấu?

Nhưng mà, Triệu Hách cũng không chờ được, anh ta tiếp tục gọi điện cho Vương Nhất Bác nhưng chỉ nghe thấy âm thanh thông báo, Vương Nhất Bác kéo anh ta vào số đen.

----------

Phòng bên cạnh.

Tiêu Chiến nhận được điện thoại của trợ lý, gọi điện vào thời điểm này chắc chắn là chuyện gấp, Tiêu Chiến nhận điện thoại.

"Anh Chiến, bên kia đang bán tin xấu về Vương Nhất Bác, chị Nhan bảo em hỏi một chút, anh muốn tự mình xử lý hay để cho công ty giải quyết?"

Tiêu Chiến khựng người.

"Biết là cái gì sao?"

"Không biết."

"Được rồi, trước tiên cứ mặc kệ." Tiêu Chiến bình tĩnh trả lời một câu.

"A?"

Trợ lý hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ trả lời như vậy, dựa theo sự quan tâm của anh đối với Vương Nhất Bác thì không nên mặc kệ mới đúng.

"Ngày mai anh sẽ thương lượng cùng em ấy rồi nói với cậu sau."

"Vâng, vậy được rồi, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa."

Thời gian đã muộn, Tiêu Chiến không muốn ảnh hưởng Vương Nhất Bác nghỉ ngơi, hắn hoàn toàn có thể giao cho phòng làm việc xử lý chuyện này.

Tuy nhiên, hắn muốn hỏi ý kiến của Vương Nhất Bác.

Trải qua vài ngày ở chung, hắn có thể cảm thấy Vương Nhất Bác không còn quá đề phòng hắn nữa, nhưng Tiêu Chiến cũng không quên, Vương Nhất Bác là một con nhím sẽ chọc người khác.

Nếu ở trong trường hợp yếu hơn, Vương Nhất Bác sẽ không cứng rắn mà đối đầu, thay vào đó cậu sẽ chơi xấu.

Tiêu Chiến rất thích xem Vương Nhất Bác chơi xấu.

Lúc đó hắn đã tốn rất nhiều thời gian để con nhím nhỏ lộ ra cái bụng mềm mại ở trước mặt hắn.

Nghĩ về Vương Nhất Bác, tâm trạng của Tiêu Chiến lại tốt nên. Mang theo tâm tình như vậy chuẩn bị đi ngủ, Tiêu Chiến lại nhìn thấy một tin nhắn WeChat.

Mở ra, là tin nhắn của Vương Nhất Bác được gửi đến một phút trước.

[Coca muốn thêm đá]: Ngủ ngon.

Khóe môi Tiêu Chiến hơi hơi cong lên.

Tại sao Vương Nhất Bác lại ngoan như vậy, ghi nhớ hết những lời hắn nói.

Chỉ vì một câu nói của hắn, mỗi ngày người yêu sẽ chúc ngủ ngon và chào buổi sáng mà Vương Nhất Bác liền làm theo, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho hắn.

Tiêu Chiến giật giật ngón tay, gõ vài chữ.

[Z]: Ngủ ngon, A Bác.

Tiêu Chiến nằm ở trên giường, đây là lần đầu tiên hắn có một giấc ngủ ngon như vậy từ khi đến biệt thự.

Tiêu Chiến lại mơ về đoạn thời gian ở thành phố B cùng Vương Nhất Bác, trong đoàn làm phim, hắn đóng phim, Vương Nhất Bác làm bài tập.

Không biết hắn đã mấy lần bắt được Vương Nhất Bác nhìn lén hắn, Tiêu Chiến không nhịn được nói đùa với cậu một câu.

"Như thế nào, rốt cuộc phát hiện ra anh đẹp trai sao?" Tiêu Chiến đem kịch bản để xuống mặt bàn: "Không có gì đâu, cứ nói thẳng ra, anh cho phép em ngắm tùy ý."

"Khổng tước cũng không tự luyến như anh." Mi mắt Vương Nhất Bác rũ xuống, tiếp tục làm bài tập toán.

Khi Tiêu Chiến tiếp tục đọc kịch bản, tầm mắt của Vương Nhất Bác lại dừng trên người hắn.

"A Bác, em nhìn chằm chằm anh như vậy rất ảnh hưởng đến việc anh đọc kịch bản."

Vương Nhất Bác xoay người đưa lưng về phía Tiêu Chiến, cầm tất cả sách vở giấy bút sang một cái bàn khác.

"Không phải chứ, lại tức giận hả?"

Tiêu Chiến sửng sốt, nhịn cười: "Không trách em đâu, em không nhìn chằm chằm anh thì anh cũng sẽ phân tâm."

Vương Nhất Bác tiếp tục cúi đầu làm bài tập, Tiêu Chiến ngồi xuống cạnh cậu .

"Anh sai rồi, em cứ nhìn thoải mái, anh cầu xin em nhìn anh, được không?"

Vương Nhất Bác vẫn không để ý tới hắn.

"Em không để ý đến anh, anh càng không có tâm trạng xem tiếp kịch bản."

Lúc này Vương Nhất Bác mới giương mắt nhìn về phía hắn, một đôi con ngươi trong suốt chứa đựng bóng dáng Tiêu Chiến, cậu nhỏ giọng giải thích.

"Em không muốn quấy rầy anh."

"Đúng, là vấn đề của chính anh." Tiêu Chiến nương theo cậu mà nói, kiên nhẫn dỗ dành cậu.

Trong nhà Tiêu Chiến có một em trai.

Tuổi cũng gần bằng Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến không có đủ kiên nhẫn với đứa em ruột này, hắn mặc kệ.

Không thể nào quản được trẻ con.

Nhưng hắn lại có rất nhiều kiên nhẫn đối với Vương Nhất Bác, hắn cũng không biết vì sao luôn không nhịn được muốn bắt nạt, bắt nạt xong lại vội vàng chạy theo dỗ người.

Tiêu Chiến không cảm thấy phiền chút nào, thậm chí còn thấy thú vị.

"Anh nói tiếng Pháp rất êm tai." Vương Nhất Bác đang giải thích nguyên nhân cậu nhìn Tiêu Chiến.

Nhưng vào tai của Tiêu Chiến thì lại mang một ý khác.

Vương Nhất Bác khen hắn!

Từ nhỏ đến lớn Tiêu Chiến không thiếu nhất đó chính là người khác khen hắn, nhưng tất cả lời khen đó đều không êm tai bằng câu nói này của Vương Nhất Bác.

Có lẽ vì Vương Nhất Bác lớn lên rất đẹp, cũng có thể vì khi nói những lời này, ánh mắt của Vương Nhất Bác vô cùng chân thành.

"Thích?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Anh dạy cho em nhé?"

Vương Nhất Bác từ chối: "Anh cứ đọc kịch bản đi."

"A, em còn quản anh phải làm gì." Tiêu Chiến cảm thấy hứng thú, đuôi lông mày nhếch lên, chợt nảy ra ý xấu.

"Anh dạy cho em một câu đơn giản nhất, thế nào?"

"grand frère."

"Có nghĩa là gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Chính là 'xin chào'."

"Em nói thử một lần đi."

Vương Nhất Bác đọc lại một lần.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không đủ tiêu chuẩn."

"grand frère." Vương Nhất Bác lại đọc một lần. ( ý nghĩa là ca ca]

Mặt Tiêu Chiến đầy ý cười.

"Về sau khi nhìn thấy anh thì hãy chào hỏi như vậy."

Vương Nhất Bác muốn từ chối, Tiêu Chiến lại nói: "Anh sợ em sẽ quên, mỗi ngày em đều đọc một lần thì có thể nhớ kĩ."

"Lặp lại lần nữa."

Vương Nhất Bác nghiêm túc mà ôn tập một lần.

"grand frère."

Vương Nhất Bác khi còn là thiếu niên vẫn rất đơn thuần, sau khi thân thiết với Tiêu Chiến thì vô cùng tin tưởng hắn. Nhưng mấy ngày sau đó, Vương Nhất Bác không xuất hiện. Khi gặp lại lần nữa, Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Mấy hôm nay em đi đâu?"

"Trường học."

"Tại sao không tới đoàn phim?" Tiêu Chiến không biết nhà Vương Nhất Bác ở đâu, chỉ biết cách đoàn làm phim rất gần, khi muốn tìm người cũng không biết tìm ở đâu.

"Có việc."

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến dò hỏi tới cùng.

"Việc riêng."

Điều này có nghĩa là không muốn nói cho hắn.

"Được rồi, ai cũng đều có một bí mật nhỏ."

Vương Nhất Bác không dao động, cũng không nói tiếp.

Tiêu Chiến biết cậu không chịu nói thì dù có dò hỏi như nào cũng không ra, hắn cầm lấy cặp xách của Vương Nhất Bác.

"Mấy ngày không gặp, có phải nên chào hỏi anh một câu không?"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu mới nói: "Em không nhớ rõ, anh dạy lại cho em một lần."

Tiêu Chiến nghi hoặc, năng lực học tập của Vương Nhất Bác rất nhanh, làm sao đã quên rồi? Nhưng học sinh cấp 3 nhiều bài tập như vậy, kiến thức muốn học cũng rất nhiều, dù quên thì cũng khá bình thường.

"gr......" Mắt của Vương Nhất Bác đầy trông mong mà nhìn Tiêu Chiến, chờ hắn nói ra.

Tiêu Chiến: "ca ca." ( Tiếng pháp nhé)

Vương Nhất Bác câu môi, hiện lên nụ cười ác ý.

"Ừm, thật ngoan."

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com