RoTruyen.Com

Tokyo Revengers X Reader Hau Gai

- Buổi sáng tốt lành, Y/n san!!

Một cô hầu gái trong nhà vui vẻ chạy tới bên em. Và rồi cô ấy hỏi em một câu hết sức ba chấm.

- Cô hôm qua muỗi đốt nhiều lắm nhỉ. Chắc cô bị chèn ép ghê lắm. Muỗi đốt đỏ tím hết cả cổ lại còn phải khập khễnh như này ... Thật tội nghiệp...

Em đập tay lên trán thể hiện sự bất lực trầm trọng. Con bé này sao lại vô tư hồn nhiên thế này cơ chứ. Thế giới còn tồn tại người như thế à ?

-... Cô... Bao nhiêu tuổi ?

- Tôi sao ? Tôi 19 tuổi.

Tiếng sét đánh ngang tai. Nhà này ăn cả vừa mới lớn à. Hay là vợ nuôi từ bé nhỉ ? Bị lừa vào đây sao ?

- Chào buổi sáng, Draken kun! _ Cô ta làm cắt mất dòng suy nghĩ của em.

- A, cô đây rồi.

Má ơi, em còn tạm biệt hắn chưa được hai tiếng đâu. Chân còn chưa đi vững nữa lại gặp.

- Y/n, cô đi mua cho tôi chút đồ.

- Cái quái ?!! Anh không thấy tôi bị đau sao ? Từ sáng đến giờ tôi phải đi bám víu lấy cái chổi đấy anh biết không ?!!

- Có đi không ?

- Không đi!

- Đi không ?

- Không đi!

- Trừ lương

- Đi!

---------------

Bước dọc theo đường lớn dẫn về trung tâm thành phố. Vì là nhà của tội phạm, tất nhiên cách xa nơi ồn ào, dễ gây chú ý là tốt nhất. Vì thế cái họ mafia này quyết định dựng biệt thự ngay giữa cái đồng không mông quạnh, chỉ có mây và cỏ này.

Cộp! Cộp!

Tiếng giày cao gót ma sát vào mặt đường. Y/n Hinako chưa từng buông lỏng cảnh giác, cho nên bắt đầu cảm thấy có gì đó rất không đúng ngày hôm nay, vào ngay lúc nay. Đường phố hôm nay thật sự rất vắng vẻ, suốt cả một quãng đường dài mà một bóng con ruồi còn chẳng có. Yên lặng đến kì lạ.

Xột xoạt... Xột xoạt...

Là tiếng viết trên giấy.

Y/n lập tức căng cơ, đưa mắt nhìn quanh thì thứ em thấy lại không phải một mối nguy hiểm. Hoặc do em nghĩ thế.

Một tên đầu hồng đang cố gắng viết hay vẽ cái gì đó lên khu vực treo toàn giấy tờ thông báo truy nã. Hừm... Tên này chắc hẳn là công dân tốt nhỉ? Còn vẽ bậy lên mặt tội phạm nữa.

Y/n Hinako dùng ánh mắt cảm thông sự thiểu năng của loài chó lên tên đầu hồng. Hơn nữa, nhìn tên này gợi cho cô một cảm giác gì đó rất đỗi quen thuộc. Bóng lưng nhìn cũng rất quen, nhưng cô lại không nhớ ra là của ai. Thôi vậy, cô còn phải đi mua đồ. Vẫn là nên bỏ qua thôi.

Thế rồi Y/n Hinako bước tiếp, bỏ mặc sự kì lạ của ai đó.

Đi chưa được bao xa, mắt cô lại va phải hai con khỉ lông tím kì lạ. Hai tên dở người đó đang chụp ảnh, bên tờ truy nã. Mẹ nó! Y/n bắt đầu cảm thấy lựa chọn sống chỗ đồng không mông quạnh không sai tí nào. Hoàn toàn hợp lí. Cái phố này rất bất ổn, thật sự không ổn tẹo nào.


-------------

Thời gian mua đồ không quá lâu. Chẳng mấy chốc đã quay trở lại.

Vừa đóng cửa, xoay người lại thì lại bị đôi mắt sắc bén nhìn chằm.

- Kính chào cậu ba, tôi là hầu nữ mới đến. Mong ngài chiếu cố.

Y/n Hinako lễ phép gập người 90 độ. Kokonoi hừ lạnh một cái, rồi quay đi.

- Tôi cũng đã nghe Draken nói hầu nữ mới đến nhạt toẹt, nhưng tôi không ngờ là nhạt đến mức này.

- Vâng, thưa cậu ba.

- ... Tại sao cô lại nhìn chằm chằm tôi như vậy ? Mặt tôi dính gì sao ?

Rầm!

Tiếng cửa phòng bật mạnh ra. Hửm? Người này nhìn có chút quen mắt. Là người hồi sáng nói dấu hôn của cô là dấu muỗi đốt. Y/n âm thầm đánh giá từ trên xuống dưới. Quần áo không mặc, quấn chăn chạy ra ngoài. Mặt mũi tèm lem nước mắt, 80% bị cậu ba đưa vào đời rồi. Nhưng cái cô không hiểu, xong chuyện rồi không phải nên tìm quần áo mặc trước tiên à? Hay mỗi cô nghĩ thế? Não vứt đi rồi à ?

- ... Không cần nhìn nữa. Nếu đã xác định làm việc ở đây thì tập cho quen đi. Sớm hay muộn gì cũng tới lượt cô thôi.

Y/n Hinako thẳng lưng nghiêm mặt đứng một chỗ. Thật ra bây giờ cô rất muốn nói, lượt của cô tối hôm qua vừa dùng rồi.

---------------

Chuẩn nhà giàu có khác. Đến nhà bếp cũng xìn xò vậy.

- Oaaa, là chị gái hôm nọ kìa

- Hả ?? Sao nhóc lại ở đây ??

- Chị nói gì vậy? Đây là nhà em

- Ặc... cậu chủ nhỏ. Là tôi thất lễ.

Toang rồi toang rồi. Vô lễ với nó chẳng khác nào tự mình hại mình. Sẽ không bị trừ lương tháng này đấy chứ !!!!

- Chị gái, chị dạy em vài chiều đi. Cái hôm mà em đá chị mà chị né được ấy, chị siêu siêu ngầu lòi luôn

- Đ... Được chứ... Haha...

Một buổi sáng đẹp trời. Cô rời giường như thường lệ để bắt đầu công việc của mình. Công việc của cô siêu siêu đơn giản. Đó là dạy thằng nhóc nhỏ hơn mình tận 7 tuổi. Căn bản là cô không có gì để dạy cả. Kinh nghiệm của cô chính là có từ thực tế được không ?

- Hinako, giờ chúng ta phải làm gì ?

- Ờm... Ờ... Cậu chủ nhỏ đứng tấn đi. Tôi còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng

- Ểhhhhh, đứng vậy đến bao giờ chứ ? Chán chết...

-Tùy cậu, tôi đi đây.

- Được được được, em đứng.

Êy, không nhìn ra thằng nhóc này có chút soái nha. Ở tuổi 17, Mikey đặc biệt đẹp trai với mái tóc vàng của cậu ta. Thật sự rất hiếm có trai trẻ lọt mắt cô nha. Dáng đứng tấn không tồi, thật sự cậu ta có tương lai luyện võ đấy.

- Sao chị nhìn em ghê thế ? Em đứng sai à ?

- Nào có thưa cậu chủ, tôi xin phép, chút nữa tôi quay lại.

--------------------

Tên quản gia chết tiệt. Vì sao cứ mình phải làm bữa sáng cơ chứ ? Mấy con ghệ trong nhà này để trưng à ?

- ...

- Thèm đến mức nhỏ dãi rồi à ? Nhìn nữa lồi mắt đấy

- Anh có cảm thấy anh rất rảnh không ? Anh bắt tôi dậy sớm vl bảo tôi làm đồ ăn sáng nhưng giờ lại đứng đây và còn đell thèm mặc áo ?

- Rồi rồi, đừng cằn nhằn nữa. Tôi biết đồ heo nhà cô chỉ biết ngủ thôi mà. Đi ngủ đi.

- Ồ?

- À mà... Phòng tôi trống đấy... Không muốn ở cùng với Miko có thể tìm đến tôi...

- Cảm ơn.

Nói qua cũng phải nói lại. Phòng anh ta đầy đủ tiện nghi. Giờ được dùng free thì chỉ có ngu mới không nhận. Ây za, sáng nay may mắn xuất hiện bất ngờ quá. Hình như cô quên cái gì ấy nhỉ ? Mà thôi kệ đi, cô thiếu ngủ sắp thành panda rồi. Sắc đẹp của cô cũng rất quan trọng a~

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com