RoTruyen.Com

Tqtp Series H Luyen Tinh

"Tam Lang, đệ mệt sao?"

Tạ Liên nhìn thần sắc của Hoa Thành có chút không tốt, hắn cau chặt mày, mồ hôi trượt dài theo độ cong của gương mặt hoàn mĩ. Đúng là bất cứ hoàn cảnh nào, y phải công nhận rằng hắn thật sự rất đẹp.

"Ca ca, ta không sao huynh đừng lo."

Hắn nói với giọng điệu có chút bất mãn tuy không ra mặt nhưng Tạ Liên vẫn có thể nhìn thấu tâm tư của người kia. Y cố nhịn cười rồi nói:

"Được rồi, mau vào trong đạo quán thôi."

Y nhanh chân quay gót bước vào trong Bồ Tề quán, Hoa Thành cũng đi theo sau.

Cả hai người hôm nay rảnh rỗi ở chợ Quỷ không có việc gì làm, Tạ Liên bỗng dưng nổi hứng muốn về thôn Bồ Tề thăm đạo quán của mình, Hoa Thành cũng thuận theo liền cùng y trở về.

Hoa Thành vừa bước vào nhà, đặt đống đồ lặt vặt cả hai vừa lượn giữa chợ đông đúc. Ban ngày trời nóng như lửa đổ, hắn không thích nắng tất nhiên tâm tình hiện giờ không hề tốt lên bao nhiêu.

Tạ Liên thắp vài nén nhang trên nơi thờ chính mình, y quay người nhìn hắn mỉm cười nói:

"Hôm nay kéo đệ đi chợ cùng ta, vất vả cho đệ rồi."

Hoa Thành đứng khoanh tay dựa người vào mép tường nghe y nói vậy trong lòng không rõ tư vị gì chỉ cười một cái nhưng nụ cười này lại cho người ta cảm thấy thật giả không có chút thành ý tí nào.

"Đúng là vất vả thật."

Thường những chuyện cỏn con như thế này, hắn sẽ luôn miệng nói không sao, chẳng có vấn đề gì cả. Thế mà hôm nay lại than vãn thật có chút khác thường.

Tạ Liên nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại có chút xót xa, y bước tới gần hắn đưa tay lên sờ sờ trên mặt nói:

"Đệ có bị say nắng không? Ta thấy đệ dường như rất mệt."

Hoa Thành bị y sờ soạn lung tung trên mặt, thần sắc không đổi chỉ có điều nụ cười thu lại. Một tay của hắn nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay kia làm Tạ Liên cũng giật mình tỉnh táo lại hành động của bản thân.

Y nói: "Xin lỗi, là do ta lỗ mãng."

Hoa Thành không nói gì, hắn lại mỉm cười thâm ý lại bắt đầu kéo cánh tay kia sà vào lòng mình ôm ấp. Hắn ôn nhu hôn trên đỉnh đầu y mấy cái rồi cúi nhẹ người ghé sát tai y nói:

"Không sao, ca ca thích cứ việc sờ. Có điều..."

"Có điều gì?"

Hắn cắn lấy vành tai y, thỏ thẻ từng chữ: "Ca ca càng sờ, Tam Lang càng cảm thấy rất nóng."

Tạ Liên biết y đấu khẩu không lại hắn, căn bản con người này luôn nói những thứ rất xấu hổ. Y quay đầu né tránh, cả mặt nóng bừng bừng.

Dáng vẻ của y làm cho Hoa Thành cảm thấy thích thú, hắn liền sức trêu chọc. Bàn tay không ngoan ngoãn di chuyển xuống cánh mông căng tròn của y mà xoa nắn. Tạ Liên bị chiếm tiện nghi đến hổ thẹn, y chỉ có thể cất tiếng vụn vặt nói:

"Tam...Tam Lang, đệ dừng lại...ở đây là Bồ Tề quán, lỡ có ai—"

Hắn chặn ngang lời của y: "Ca ca yên tâm, giờ này nóng bức mọi người đều đi tránh nắng rồi không có ai đến đây thờ cúng cả."

Bàn tay xoa nắn mông của y vẫn chưa đủ, Hoa Thành cúi đầu xuống phía cổ trắng nõn, hắn tham lam hít lấy một cái rồi hôn nhẹ nhàng. Sau đó, lại như một con dã thú cắn lấy phần thịt trắng trẻo ấy làm cho trên cổ Tạ Liên đều lộ rõ vết hôn đỏ chi chít chồng lên nhau.

Hoa Thành ngẩng đầu lên, dùng cánh môi của mình dán chặt vào cánh môi hồng hào kia. Lưỡi bắt đầu cậy miệng mở ra, nó nhanh chóng luồng vào bên trong mà càn quấy, rất nhanh cũng rất táo bạo. Hắn quấn chặt lấy chiếc lưỡi của Tạ Liên không buông. Chiếc lưỡi ướt át của hắn như quét sạch hết tất cả những gì trong khoang miệng của y không sót một thứ gì, môi răng triền miên say sưa không dứt. Nụ hôn càng sâu đến mức Tạ Liên khổ không thể tả, nụ hôn của Hoa Thành quá nhanh khiến y không bắt kịp được từng nhịp. Một giọt nước long lanh từ khoang miệng cả hai giao nhau chảy xuống cổ của y.

Đến khi Tạ Liên chịu không nỗi nữa, Hoa Thành mới lưu luyến tách ra, hắn ôn nhu liếm sạch giọt nước chảy dọc theo cổ của y. Đôi mắt của Tạ Liên long lanh đến ngấn lệ, hơi thở dồn dập khiến thân nhiệt cũng nóng theo nhịp điệu của cảm xúc. Ánh mắt của Hoa Thành nhìn y càng ngày càng trầm lặng, hắn ôm lấy cánh eo nhỏ của y, đầu dụi dụi vào hõm cổ, giọng có chút khản đặc:

"Ca ca, ta muốn..."

Tạ Liên còn chưa kịp mở miệng đáp lời, đã thấy phía dưới mình như có vật gì đó rất cứng cỏi lại có sức nóng đến phá người cọ cọ vào y. Không cần nhìn cũng biết là thứ gì, y đỏ mặt lên không biết nói như thế nào ấp úng:

"Tam Lang...không được ở đây là đạo quán!"

Hoa Thành: "Ca ca đừng lo, ta sẽ không để kẻ nào đến đây cả."

Hắn sớm đã có dự định riêng, tất nhiên mọi chuyện đã đâu vào đó không ai có thể biết được tình cảnh trong đạo quán sẽ như thế nào. Hoa Thành đưa một cánh tay gỡ tháo đai lưng trên vành eo nhỏ kia, ngoại y vì không có đai lưng nên bắt đầu lỏng lẻo trượt xuống khỏi thân. Hắn bắt đầu kéo xuống trung y của Tạ Liên, lộ ra hai điểm hồng hào xinh xắn.

Tạ Liên chung quy cũng vừa lo sợ nhưng cũng bắt đầu cảm thấy người nóng ran, y dùng hai tay kiềm chặt bả vai của Hoa Thành. Hắn lại cúi thấp người xuống, dùng miệng của mình ngậm lấy một đầu nhũ tiêm. Lưỡi của hắn đảo quanh một vòng, rồi lại theo chiều ngược trở về. Một tay còn lại nhéo chặt phần nhũ tiêm còn lại rồi lại dùng sức kéo ra khiến Tạ Liên bật ra những tiếng nhỏ trầm thấp. Hắn hôn lấy, rồi dùng răng cắn chặt nhũ tiêm kéo mạnh ra. Hết càn quấy ở hai điểm đỏ trước ngực, lại bắt đầu gặm cắn ở nhiều nơi trên thân Tạ Liên khiến y giật nảy mình mà rên rỉ. Hai chân của y trụ không vững muốn ngã khụy liền được một cánh tay lớn ôm chặt lấy vòng eo. Hoa Thành đưa tay xuống dưới vén lên đạo bào trắng, luồn một tay vào trong dò tìm phần khe rãnh. Lại như cố tình ghé sát tai y trêu trọc:

"Ca ca cả người huynh thật ấm, cũng thật mềm mại."

"Đừng...đừng nói nữa..."

Hắn đắc ý mỉm cười, hai ngón tay thon dài bắt đầu xoa vòng quanh khẩu huyệt làm thịt non mềm ra, rồi nhanh chóng xâm nhập vào mà nới lỏng. Hậu huyệt của Tạ Liên đã quen với việc giãn mở mỗi ngày nên dần dần dễ dàng để cho hai ngón tay của hắn ngọ nguậy bên trong, hai ngón tay của hắn chạm trên vách thành ruột non khiến y bũn rũn không có chút sức lực.

Tới khi hai ngón tay thon dài thấm ướt chất dịch tinh túy, Hoa Thành mới thu tay về kéo theo một sợi chỉ dịch trắng trên đầu ngón tay. Hắn đưa tay lên liếm sạch rồi nhìn người dưới thân ngơ ngác không nói thành lời.

Tạ Liên không còn sức mà vùng vẫy, y cũng không kháng cự, chỉ thả lỏng bản thân mặc cho Hoa Thành đang tự ý đụng chạm. Hắn nhấc bổng y lên, làm Tạ Liên theo phản xạ mà dùng cặp chân dài trắng nõn quấn chặt vòng eo của hắn, hai tay của y vòng qua cổ.

"Tam...Tam Lang?"

Y có chút lo sợ cũng có chút không muốn dừng lại. Có lẽ bản thân đã bắt đầu nảy sinh những ham muốn khó nói. Quả thật, sa vào dục vọng thật khiến con người ta khó mà kiểm soát, nếu là y của lúc trước có đọc ba ngàn lần Đạo Đức Kinh vẫn có thể áp chế. Bây giờ trước mặt cái người này, y một chút cũng không khống chế được bản thân mình.

Bỗng nhiên, Tạ Liên cảm nhận được phía dưới hậu huyệt mình có một thứ rất to, nhiệt độ nóng đến muốn cháy bỏng. Hoa Thành hôn nhẹ nhàng rồi gặm nhắm trên vành tai đỏ ửng của y nói:

"Ca ca, ta tiếp tục nhé?"

Việc này đáng lẽ không cần phải chờ sự hồi đáp của Tạ Liên, hắn chỉ cần muốn y đều chấp thuận. Lần này xem ra thật sự Hoa Thành đã rất muốn trêu chọc cho y đến không còn mặt mũi. Tạ Liên không nói, chỉ lẳng lặng gật đầu trong sự hổ thẹn đến tột cùng. Y dúi đầu vào cổ hắn, ôm chặt lấy tấm thân của hắn đến gắt gao.

Chẳng biết từ khi nào y phục của Hoa Thành chỉ lộn xộn, riêng phía dưới hạ thân của hắn lại phơi trần lộ rõ cả dương căn to lớn hằn đầy gân xanh rộ lên thật khiến người ta cảm thấy rùng mình. Kích cỡ vẫn phải gọi là to như cái cột đình!

Hắn đưa đẩy dương căn của mình, cọ xát nơi khe rãnh ở mông Tạ Liên. Cả dương căn và khẩu huyệt tiếp xúc nhau hờ hững nhưng thật khiến cho y có cảm giác rất kì lạ, nó còn khó chịu hơn cả việc trực tiếp mà đưa vào.

Y nhắm nghiền hai mắt, bản thân hít thở sâu một hơi. Hoa Thành nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của y liền mỉm cười, ôn nhu dùng một tay nâng bế, tay còn lại xoa đầu y nói:

"Ca ca không cần căng thẳng, thả lỏng bản thân."

Miệng thì nói nhẹ nhàng dụ dỗ, phía dưới vừa thừa cơ hội đưa quy đầu tiến sát với hậu huyệt mà đâm vào. Hắn ẩn nhẫn đến cực hạn nhưng suy cho cùng vẫn rất sợ Tạ Liên cảm thấy không thoải mái.

Hoa Thành đợi cho y đã thích ứng được với sự xâm nhập của mình, hậu huyệt khít chặt lại như cắn chặt nửa dương căn của hắn không buông. Chỉ mới vào một chút thôi, vẫn chưa đủ!

Tạ Liên run rẩy ôm chặt hắn hơn, y chủ động tìm đến môi của hắn hôn lấy. Môi răng triền miên hòa quyện vào nhau khiến cho y mê man quên đi cơn đau từ phía dưới đem đến. Thấy hậu huyệt của y đã giãn ra, Hoa Thành liền thừa cơ hội mà đỉnh hết vào bên trong khiến y hoảng mình. Hắn ôn nhu hôn lấy cánh môi kia cuồng nhiệt hơn, phía dưới bắt đầu luận động nhịp nhàng, nhịp nhàng.

Nơi kết nối giữa hai người cùng thêm dịch nhờn thắm trên quy đầu của Hoa Thành làm cho sự ra vào thật dễ dàng và trơn tru. Cả hai đều cảm nhận được sự nóng tỏa từ thân thể của đối phương,  cảm xúc như nhiệt huyết hơn, hôn lấy nhau đến không muốn tách khỏi. Thân thể của hai người đều dính chặt vào nhau, từng giọt mồ hôi thấm đẫm trên làn da mơn trớn. Sự nóng ran từ dục tình và sự lạnh lẽo từ tấm thân của Hoa Thành, khiến Tạ Liên bị khoái cảm làm cho mất hết đi lí trí của mình.

Cả hai người đều đang tương thân kết nối thành một với nhau....ngay tại chính nơi thờ phụng vị tiên nhân đồng nát. Tạ Liên cảm thấy thật xấu hổ, cả y và hắn vậy mà làm chuyện này trước nơi cung thờ mình nếu để người khác nhìn thấy e là có đào hơn tám tầng đất chui xuống vẫn không hết hổ thẹn!

Y cũng chẳng thể suy nghĩ quanh quẩn, Hoa Thành bắt đầu dùng lực mạnh hơn, tốc độ đưa đẩy cũng càng lúc nhanh hơn, trong lòng hắn như cuộn sóng đang cao trào đến đỉnh điểm. Mỗi một lần thúc vào đều đỉnh sâu đến điểm bí huyệt khiến da đầu Tạ Liên tê rần, miệng không ngừng phát ra những tiếng ái muội làm người ta cảm thấy đỏ mặt. Dương căn của Hoa Thành thô bạo mà đâm rút, như thể muốn cắn nát, muốn phá nát đi tận sâu bên trong ấm nóng của Tạ Liên.

Thành ruột ra sức tiếp nhận từng đợt xâm nhập của dương căn to lớn, lại như đang muốn quyến luyến không để dương căn rời khỏi, nó mút chặt lấy hạ thân của Hoa Thành. Mỗi lần đỉnh sâu vào bên trong mạnh mẽ, lực độ như muốn dùng hung khí đánh nát cả cơ thể của Tạ Liên. Hắn càng làm mạnh mẽ cỡ nào, lại càng hôn lấy môi của Tạ Liên không rời khiến y ngạt đến muốn tắt thở.

Dương căn thô bạo mà đâm rút, đến nỗi cả hậu huyệt của y sưng to lên một vòng vẫn không ngừng nghỉ. Đã hết một nén nhang, cả hai người đều cuồng nhiệt hơn, tâm trí của Hoa Thành như điên loạn. Trong lòng hắn chỉ muốn y, chủ muốn ngày ngày đem y cất giấu làm của riêng mình, muốn thân thể của y, chưa đủ! Vẫn chưa đủ! Hắn muốn khảm sâu thân thể này vào mình để y không thể nào rời xa hắn.

Càng nghĩ, hắn càng dùng lực đẩy sâu hết tất cả của mình vào bên trong. Tư thế làm này phải nói rằng hạ thân của hắn vào bên trong quá sâu. Tạ Liên như bị đánh bay đi tâm trí, nước mắt chảy dài theo tầng mồ hôi đổ lệ.

Hoa Thành luận động điên cuồng nhưng vẫn biết tiết chế, hắn vẫn luôn cố gắng hôn y, xoa đầu y như vỗ về, an ủi. Nhưng phía dưới lại trái nghịch với hành động của hắn, cứ thô bạo mà đâm rút vào bên trong, đỉnh sâu vào điểm huyệt vị khiến Tạ Liên không khỏi nức nở.

"Ha!"

Hoa Thành hừ một tiếng, đỉnh quy đầu đã bắn hết toàn bạch trọc vào bên trong Tạ Liên. Bụng của y bị đốt nóng đến khô khan, thành ruột đều nhuốm đầy bạch dịch lỏng ấm nóng.

Vừa trải qua kích tình, Tạ Liên xem như đã thân cùng lực kiệt, y chỉ ôm lấy hắn, đầu dựa vào bờ ngực to lớn ấy mà thở gấp. Hai chân vẫn co quắp lấy eo của Hoa Thành không buông.

Hoa Thành cảm nhận được sự dính chặt nhau như thế này, bỗng chốc lại nổi lên một sinh lực tràn trề. Hắn vẫn chưa hề rút ra khỏi hậu huyệt của y, lần này lại tiếp tục căng cứng lên làm Tạ Liên hoảng hốt lắp ba lắp bắp:

"Tam....Tam Lang...đừng....a..!"

Hắn chỉ nhếch miệng cười nói: "Xin lỗi ca ca, phiền huynh giúp ta giải tỏa sầu muộn thêm lần nữa rồi."

Cả hai lại tiếp tục lăn lộn, dính lấy nhau từ trưa nóng oi ả đến gần xế chiều ở đạo quán. Đến cuối cùng, Tạ Liên van xin hắn, Hoa Thành mới chịu buông tha đưa y trở về lại Cực Lạc Phương. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, vừa về đến, vị quý nhân cành vàng lá ngọc lại một lần nữa bị đè xuống....

--------- HẾT --------

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com