Vmin Nhung Thu To Chua He Noi Cau
"Tránh ra Taehyung. Em mở cửa cho"
Jungkook mở lời, cậu liền kéo Taehyung ra rồi dùng chân đạp mạnh vào tay nắm cửa nhà tắm. Cánh cửa bật ra trước mắt một cảnh tượng kinh khủng mà không ai muốn nhìn thấy.
Jimin nằm trên sàn, một tay cầm dao lam, một tay còn lại thì máu chảy lênh láng từ cổ tay. Sàn nhà tắm nhuộm màu đỏ tươi, thân người trắng bệch của Jimin nằm cạnh một vũng máu.
Taehyung ôm lấy Jimin, khóc đến mờ mắt. Trông cậu thật thê thảm, đến mức Jin-người anh của cậu-không thể kìm được nước mắt mà gục trên vai Hoseok.
"Jimin, cậu không được ngủ, tỉnh dậy đi! Mở mắt ra nhìn tớ đây, bạn của cậu đang ở đây mà cậu đòi đi đâu thế? Tớ thương cậu nhiều lắm, ngoan nào, không được ngủ, tớ sẽ gọi người đến cứu cậu. Khi cậu tỉnh dậy, tớ sẽ tặng cho cậu một cái dây chuyền thật là đẹp. Tớ có mang theo này, tỉnh dậy rồi tớ đeo cho cậu nhé!"
Jimin vẫn nhắm mắt không chịu mở ra, chỉ nằm yên trong lòng Taehyung ngủ say giấc. E rằng, Jimin sẽ không bao giờ thức dậy sau giấc ngủ này đâu. Cậu ấy ngủ ngon lắm, không muốn dậy nữa. Cậu ấy sẽ đánh một giấc đến kiếp sau, khi cậu không còn là Jimin này nữa, cậu sẽ là một con người khác, đến lúc đó, cậu sẽ lại tìm Taehyung của cuộc đời mình.
"Này Jimin, cậu nhớ cái lúc mà chúng mình lần đầu tiên gặp nhau không? Cậu béo lắm, hai má cậu phúng phính, trắng phếu, trông muốn nựng. Tớ thích béo như cậu, ôm rất đã. Chúng ta đã đi ăn, đi chơi, ở bên nhau qua những ngày lễ, sao cậu lại nỡ bỏ tớ như thế? Tớ thương Jimin đến vậy mà, Jimin không thương tớ sao? Tớ xin lỗi cậu mà Jimin, đừng giận tớ, có giận tớ thì ngồi dậy đánh tớ này, đánh mạnh vào. Tớ xin cậu đấy Jimin, đừng bỏ tớ lại một mình, tớ sợ lắm"
Taehyung hôn lên trán Jimin, rồi ngất đi vì cú sốc quá lớn với cậu. Cậu ngất đi rồi, mà tay vẫn ôm lấy thân hình nhỏ bé của Jimin, nhất quyết không buông.
Một tuần sau, Taehyung tỉnh dậy trong bệnh viện. Mọi kí ức ngày hôm đó quay trở về, làm cậu đau như ai đó đã xé tim cậu ra thành trăm mảnh vậy. Namjoon bước đến nắm tay cậu, an ủi cậu.
"Mọi chuyện đã xong hết rồi, Taehyung à. Tụi anh đã lo xong hết cho Jimin rồi, em đừng lo. Còn đây là quyển nhật kí của Jimin, anh nghĩ em cần nó"
Taehyung tay run run lật qua những trang giấy, đau đớn đọc những nét chữ quen thuộc đó. Cậu trách mình sao ngu ngốc quá, hoá ra người yêu cậu nhất vẫn luôn ở bên cậu, vậy mà cậu không hề biết. Cậu còn không biết rằng người bạn thân của mình đã phải chịu khổ như thế nào, dày vò như thế nào, mà cậu thì không hề quan tâm tới. Giá như cậu có thể lấy đi một phần nỗi đau của Jimin cho vào người mình, thì bằng mọi giá cậu sẽ làm, miễn là Jimin không mệt mỏi tinh thần nữa. Đọc xong, cậu ôm quyển sổ vào lòng, nước mắt lăn dài trên má. Cậu oà khóc, mếu máo như một đứa trẻ. Bây giờ có khóc lóc, hối hận, đau đến nhường nào cũng không làm gì được nữa.
"Jimin đợi tớ nhé, tớ sẽ đến bên cậu, một ngày không xa."
end.
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com