Vo Cua Anh De Lai Pha Hong Game Show
171-180Chương 171Mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, tình hình gia đình của Khương Mạn mọi người không nắm rõ. Bạc Hạc Hiên cũng biểu hiện mình không biết gì, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần. Lời Khương Mạn nói vô cùng thản nhiên, đám người nghe xong trong lòng đều cảm thấy như bị kim châm một cái. Ngụy An Nhiên thấy tình hình như vậy thì cười lạnh một cái: “Mọi người tin lời cô ta nói? Nhìn cô ta thế kia mà còn để bị bắt cóc?” “Kể cả có bị bắt cóc, còn có thể lấy điện thoại ra để ghi âm? Anh Bạc, lòng người khó lường anh đừng để cô ta lừa!” Mặt Bạc Hạc Hiên vẫn vô cảm nhìn lại anh ta, “Anh cảm thấy bản thân mình rất thông minh?” Còn chưa đợi Ngụy An Nhiên trả lời, người đàn ông đã lạnh lùng nói tiếp: “Nếu anh cảm thấy mình làm việc rất thông minh, thì anh là số 1 trên thế giới này rồi.” Khương Mạn phì cười thành tiếng, nói đùa một câu: “Vậy thì tôi hiểu tại sao trước kia anh ta hay cởi [email protected] khoe thân rồi. Cởi áo để chăm phơi nắng, phơi đen rồi sẽ bớt chậm phát triển trí tuệ.” Người tung kẻ hứng, đập chết đê tiện! Ngụy An Nhiên bị nói đểu đến mức cơ hội xen mồm vào cũng không có. Khương Mạn thở dài một hơi nói tiếp: “Có ai mà không lật thuyền trong mương, Khương Mạn trước đây đúng là hơi thiếu thông minh, lại còn thiếu quyết đoán và có chút mù quáng. Nếu không sao có thể làm bạn với loại rác rưởi?” “Đã coi người ta là bạn, bị ba tên bắt cóc tống tiền thì có là chuyện quan trọng gì đâu?” “Còn phần thu âm……” Khương Mạn lắc lắc cái điện thoại: “Đều khốn nạn như nhau, chả biết ai da mặt dày hơn ai, có lớn mà không có khôn?” “Nhiều người bảo tôi dựa hơi kim chủ, tôi không nghĩ cách lưu chứng cứ.” “Bản thân ngu ngốc, chả nhẽ lại trách người khác thông minh!” Ngụy An Nhiên sắp sụp đổ rồi, không biết lý do có chính đáng hay không nhưng anh ta không nói lại được, như có lửa đốt trên đỉnh đầu, anh ta chỉ muốn kéo cả Khương Mạn vào đống lửa này. Lúc này hắn đột nhiên lao tới, nhìn thì như muốn cướp lấy điện thoại của Khương Mạn, nhưng thực tế là muốn đẩy Khương Mạn sang bên phải. Bên phải ven đường là một cái hố chứa chứa phân nhưng bên trên có cỏ khô và cành cây! Nếu ngã xuống đấy……bên dưới đầy phân và rác ……chắc chắn sẽ dính đầy thứ hay ho! Ngay lúc đó, trong mắt Khương Mạn lóe lên một tia giễu cợt. Cơ thể nhẹ nhàng nghiêng một cái, đằng sau có một bàn tay vươn ra kéo cô về phía sau. Ngụy An Nhiên đành phải lao theo, cũng bước nhanh một bước. Chả ai nhìn thấy chân Bạc Hạc Hiên làm cái gì, nhưng Khương Mạn thì thấy.
*** 171 ***Chương 172Mọi người còn nghe thấy tiếng nước tủm một cái ở dưới đống lá khô, sau đó là một mùi “thơm thơm” bay ra, lan toả ra xung quanh. Trong ống kính ghi lại toàn bộ động tác tuyệt vời của Ngụy An Nhiên. (Ai có thể nói cho tôi biết não của Ngụy An Nhiên rơi ở đâu rồi?) (Người tới từ nông thôn như tôi, cũng nôn luôn rồi.) (Oẹ, đột nhiên không muốn ăn miếng sầu riêng trong tay nữa!) (Mẹ kiếp!! Là cứt!! Ngụy An Nhiên ăn cứt kìa!!!) Khương Mạn được Bạc ảnh đế kéo vào trong ngực đang bĩu môi, che miệng buồn nôn như bước vào kỳ thai nghén, với tinh thần lấy ân báo oán cũng kêu lên một tiếng: “ói~ mau cứu người đi ~ Ngụy thiếu tiền bị chết ngập trong cứt bây giờ…….” Tác giả có lời muốn nói: Chương này có chút hương vị, mong các bạn đọc bình luận để nhấn chết Ngụy An Nhiên! Tất cả mọi người đều kinh ngạc! Cảnh tượng cực kỳ bi thương này không chỉ cay mắt, mà còn có mùi vị! Không phải họ không muốn giúp đỡ nhưng chỉ là vì bị doạ cho ngu người luôn rồi. Những năm này, người sống không bị ngạt thở vì nước tiểu nhưng lại bị sặc chết bởi phân! Cuối cùng, A Tam không quan tâm gì nữa, túm lấy chân của Ngụy An Nhiên và kéo anh ta về phía sau, cuối cùng cũng cứu được đầu của anh ta khỏi hố phân. "Oẹ..." Mọi người đồng loạt lùi ra xa hàng mét, mặc kệ nó có làm tổn thương đến lòng tự trọng của mọi người hay không, phản ứng s1nh lý không thể kìm lại được. Không khí thơm tho này có thể so với vũ khí sinh học, cái thứ “vàng nổi” trên đầu Ngụy An Nhiên đúng là k1ch thích thị giác khiến người ta mắc ói! "Oẹ! Oẹ! Oẹ!!!" Hơn một nửa số người có mặt đều không chịu nổi, âm thanh “nôn nghén” không ngừng nối tiếp nhau khiến mọi người lầm tưởng là bà bầu đang tổ chức tiệc. Thậm chí còn sống động hơn khi 25 con vịt cùng kêu một lúc! "Oẹ, tôi không thể chịu được nữa rồi." Đến bữa sáng Tang Điềm cũng nôn ra rồi, Tôn Hiểu Hiểu đứng quay lưng với cô ấy cũng nôn ra, nôn đến mức rơi cả nước mắt. Khương Vân Sênh cũng buồn nôn không chịu nổi nữa. Bac Hạc Hiên đã sớm kéo Khương Mạn đến trốn ở chỗ có gió, tìm kiếm một luồng không khí trong lành. Khi Ngụy An Nhiên được kéo ra vẫn còn tỉnh táo, nhưng sau đó anh ta đã bị thực tại đánh đến ngã qụy Ngay khi vừa hít vào, mở miệng ra, mùi hôi là trở thành thứ hủy diệt anh ta đầu tiên. Còn chưa kịp oẹ ra... anh ta đã rơi vào hôn mê. Không biết là vì tức giận hay là bị nghẹt thở dẫn đến hôn mê... *** 172 ***Chương 173"Chết tiệt! Anh ta sẽ không chết chứ!" "Chưa chết, vẫn còn đang thở hổn hển..." "Nhanh lên, mau đưa sang bên kia, mau gọi bác sĩ qua đây, oẹ..." Hiện trường là một khung cảnh hỗn loạn. Khương Mạn đứng ở chỗ có gió, nhắc nhở: "Đạo diễn, chú có chắc chắn muốn tiếp tục livestream không?" Tổng đạo diễn định thần, ông ta cũng sắp ngạt thở! Sự việc xảy ra đột ngột, không ai nhớ đến chuyện vẫn đang livestream. Tất cả mọi thứ vừa xảy ra đều đã được phát sóng! Trước mắt tổng đạo diễn tối sầm lại, sóng có đánh cũng không cao đến mức khiến người ta không thể thở nổi như thế, đây là loại đau khổ gì vậy? Ngay sau khi máy quay đóng lại, livestream đột nhiên tối om. Cư dân mạng đều không hài lòng. (Mạnh mẽ yêu cầu để tiếp tục livestream! Cho dù tôi ba ngày không ăn nổi cơm cũng phải xem kết cục của Ngụy An Nhiên như thế nào!) ( m thầm hỏi một câu Ngụy An Nhiên ăn no rồi... à không, anh ta còn sống không?) (Nghệ sĩ sập phòng xuất sắc nhất của năm, người khác tìm đường chết, anh ta tự đâm đầu vào phân…) (Thật sự là tự chuốc họa vào thân, nếu như Khương Mạn không nhanh chóng tránh được thì đã bị anh ta đẩy xuống đó rồi.) (Đồng đội Bạc Thần có sức mạnh cực lớn, ôm lấy diễn viên võ thuật Khương tránh sang một bên.) (Fan của Ngụy An Nhiên nói gì đi chứ?) Lúc này fan của Ngụy An Nhiên cũng trở nên im lặng. Từ sau khi sự bố trí của Ngụy An Nhiên sụp đổ đã mất một lượng fan lớn, fan quay lưng, chuyển thành antifan! Ngay sau khi cảnh spa chăm sóc da mặt của năm này xuất hiện, những fan còn lại cũng đã bỏ chạy. Não của fan não tàn đã được chữa khỏi! Em xin lỗi anh, không phải chúng em không trung thành đâu, dù não của fan não tàn không tốt nhưng khứu giác vẫn còn tốt, anh ơi... Chúng em thực sự không thể chịu được mùi này, anh ạ… …... Gây ra chuyện lớn như vậy, việc ekip chương trình tiếp tục livestream là điều không thể. Ở bên đó, Ngụy An Nhiên sau khi tỉnh lại đã được đoàn đội đến đón đi nhưng vừa rời khỏi thôn đã bị các cơ quan chức năng đưa đi. Suy cho cùng việc anh ta phá hủy loài cây được bảo vệ cấp độ 1 là bằng chứng xác thực không thể chối cãi. Tổng đạo diễn với vai trò là người phụ trách cũng phải đi cùng để hợp tác điều tra. Các khách mời còn lại thành trạng thái được tự do. Vào giờ ăn tối, tin tức đến, chương trình bị tạm dừng phát sóng và sáng ngày mai các khách mời có thể rời thôn Hổ Khẩu. Chương trình này có thể tiếp tục hay không còn tùy thuộc vào số phận... Ở bàn ăn trong sân của nhà gạch, ngoại trừ Khương Mạn đang động đũa thì những người khác đều có vẻ không có cảm giác ngon miệng.
*** 177 ***Chương 178Một tiếng động lớn vang lên. Đến Khương Mạn cũng bị giật mình một cái, hoá ra Tang Điềm vỗ bàn một cái, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt như bốc lửa: “Đứa thối tha nào dám lén lút sau lưng hại chị mình!” Cô ấy kích động tới mức dùng cả tiếng địa phương để chửi người, không khí nồng nặc vị thuốc súng. Khương Mạn vỗ vỗ lên tay cô ấy, kéo cô ấy về lại chỗ ngồi. “Không nên gọi em là Tang Điềm, nên gọi em là Tang - thuốc súng.” ‘Tang – thuốc súng’ tức tới hai má phồng lên: “Chị, chị không tức à? em tức muốn chết rồi đây này!” “Có gì mà phải tức?” Khương Mạn cười: “Chỉ cần nghĩ thôi cũng nghĩ ra, mấy kẻ không hại được mình, sắc mặt bọn nó khó coi thế nào, cứ nghĩ vậy là chị lại có thể ăn được thêm 3 bát cơm.” “Hơn nữa, người tức giận với chó làm gì, ài, mình cũng không có ý xúc phạm loài chó.” Tang Điềm dù đang tức tới mức bốc được cả khói, nghe thấy lời này vẫn không nhịn nổi cười. Một khi bị lây mạch suy nghĩ của Khương Mạn, cô ấy phát hiện. Bất cứ chuyện gì cũng chả có gì phải lo lắng…… “Cũng đúng đó!” “Bây giờ người tức muốn hộc máu phải là cái đứa khốn nạn đó!” Khương Mạn ngoắc ngoắc ngón tay: “Bingo!” Những người còn lại, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, Khương Vân Sênh mang ánh mắt tán thưởng, Tôn Hiểu Hiểu lại mang lòng hâm mộ. Bạc Hạc Hiên lại nhìn cô ấy không rời mắt, trong lòng có chút trầm mặc. Người bên cạnh thấy cô mạnh mẽ, khinh thường những kẻ chỉ biết bám lấy người khác để hút máu. Nhưng anh ấy lại không nghĩ như vậy, cô ấy đã phải trải qua những gì, mới có một ý chí kiên cường tới vậy? “Nhưng mà em vẫn tò mò không biết rốt cuộc đó là người nào?” Tang Điềm nhìn sang phía Tôn Hiểu Hiểu, “Đại Ngọc, cô nói xem, ở đây cũng đâu có người lạ.” Tôn Hiểu Hiểu mấp máy khoé miệng, tự nhiên lòng lại nóng lên. Cô ta……là người trong hội? Xì! Ai thèm là người trong hội này chứ! Quay qua nhìn những người khác, Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên cũng đang lạnh nhạt nhìn cô ta, không tính là nhiệt tình nhưng không có vẻ cự tuyệt và bài trừ như lúc trước. Tôn Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nói một câu: “Tập đoàn Hoa Thị, Hoa Viện.” “Cô ta?” Tang Điềm nhíu mày. Hoa Thị Entertainment của tập đoàn Hoa Thị cũng có tiếng trong giới giải trí, Hoa Viện lại thuộc lãnh đạo cấp cao, có rất nhiều người trong giới đều biết cô ta. “Chị, sao chị với cô ta lại có thù với nhau vậy? Khương Mạn nghĩ một lúc: “Nếu nói về có thù gì hay có gì ghét nhau thì……” “Mẹ chị ngủ với bố cô ta có được tính không? “Phì—” *** 178 ***Chương 179Tôn Hiểu Hiểu đang uống một ngụm trà thì phì cả ra. Tang Điềm hứng trọn vào mặt, khoé miệng còn chưa kịp phản ứng. Tất cả ngụm nước đều phun thẳng lên mặt cô ấy, không thiếu một giọt. Khương Vân Sênh cũng cười không ngậm nổi miệng. “Khụ, tôi sẽ nghiêm túc.” Khương Mạn không nói đùa nữa: “Mẹ tôi và ba cô ta kết hôn, còn về lý do thực sự về việc cô ta vì sao ghét tôi thì tôi không biết.” “Hoặc là ghen tị với tôi vì tôi đẹp.” Tôn Hiểu Hiểu: “……” Khương Vân Sênh: “…….” Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Rất có khả năng này.” Tang Điềm không cam tâm cũng nhẹ gật đầu phụ hoạ: “Chắc chắn luôn! 100%!” Nói xong còn liếc nhìn một cái đầy thách thức với Bạc Hạc Hiên. Xì! Lại muốn tranh sủng với bà à! nịnh bợ thì có ai qua được Tang Điềm đây! Bạc ảnh đế khinh thường, ha, đồ ngây thơ. “Cô và Hoa Viện sao lại có thù?” Khương Mạn quay qua nhìn Tôn Hiểu Hiểu. Tôn Hiểu Hiểu mím môi không nói gì. Khương Mạn nhìn cô rồi lại cười cười, không nói cũng không ép nói. Cô ấy không có tính tò mò với chuyện của người khác. Không khí im lặng hẳn, lại bị Tang Điềm ném cho quả thuốc nổ: “Tôi tò mò không biết Đại Ngọc học được võ công tay không bắt ngỗng ở đâu vậy?” “Lại còn tay không bắt mấy tên khốn nạn, lợi hại! chính là…….” “Dừng lại!” Tôn Hiểu Hiểu không muốn nghe cái gì mà tay không đánh đám người nữa. Cô ấy bĩu môi nói: “Có gì mà kì lạ, tôi lớn lên ở nông thôn, ai chả biết những cái này.” “Vậy ngày đầu tới đây cô còn diễn cái đức hạnh kia làm gì?” Tang Điềm tặc lưỡi nói. Tôn Hiểu Hiểu trừng mắt một cái: “Ăn đồ ngon quen mồm rồi, tự nhiên phải ăn uống kham khổ, cô chịu được không?” Lúc mới đầu không phải là cô ấy giả vờ, mà thật sự là không quen. Kể cả cô ấy xuất thân từ nông thôn, lúc nhỏ cũng ở trong thôn giống cái thôn Hổ Khẩu này, nhưng nhà cô ấy khá giả! “Cũng đúng.” Tang Điềm ngượng ngùng gật đầu: “Nhưng sao tôi thấy trên Baidu không viết như vậy, chả phải bảo là nhà giàu, còn là học sinh giỏi của trường nước ngoài nổi tiếng sao.” “Baidu* mà cô cũng tin……”
*** 171 ***Chương 172Mọi người còn nghe thấy tiếng nước tủm một cái ở dưới đống lá khô, sau đó là một mùi “thơm thơm” bay ra, lan toả ra xung quanh. Trong ống kính ghi lại toàn bộ động tác tuyệt vời của Ngụy An Nhiên. (Ai có thể nói cho tôi biết não của Ngụy An Nhiên rơi ở đâu rồi?) (Người tới từ nông thôn như tôi, cũng nôn luôn rồi.) (Oẹ, đột nhiên không muốn ăn miếng sầu riêng trong tay nữa!) (Mẹ kiếp!! Là cứt!! Ngụy An Nhiên ăn cứt kìa!!!) Khương Mạn được Bạc ảnh đế kéo vào trong ngực đang bĩu môi, che miệng buồn nôn như bước vào kỳ thai nghén, với tinh thần lấy ân báo oán cũng kêu lên một tiếng: “ói~ mau cứu người đi ~ Ngụy thiếu tiền bị chết ngập trong cứt bây giờ…….” Tác giả có lời muốn nói: Chương này có chút hương vị, mong các bạn đọc bình luận để nhấn chết Ngụy An Nhiên! Tất cả mọi người đều kinh ngạc! Cảnh tượng cực kỳ bi thương này không chỉ cay mắt, mà còn có mùi vị! Không phải họ không muốn giúp đỡ nhưng chỉ là vì bị doạ cho ngu người luôn rồi. Những năm này, người sống không bị ngạt thở vì nước tiểu nhưng lại bị sặc chết bởi phân! Cuối cùng, A Tam không quan tâm gì nữa, túm lấy chân của Ngụy An Nhiên và kéo anh ta về phía sau, cuối cùng cũng cứu được đầu của anh ta khỏi hố phân. "Oẹ..." Mọi người đồng loạt lùi ra xa hàng mét, mặc kệ nó có làm tổn thương đến lòng tự trọng của mọi người hay không, phản ứng s1nh lý không thể kìm lại được. Không khí thơm tho này có thể so với vũ khí sinh học, cái thứ “vàng nổi” trên đầu Ngụy An Nhiên đúng là k1ch thích thị giác khiến người ta mắc ói! "Oẹ! Oẹ! Oẹ!!!" Hơn một nửa số người có mặt đều không chịu nổi, âm thanh “nôn nghén” không ngừng nối tiếp nhau khiến mọi người lầm tưởng là bà bầu đang tổ chức tiệc. Thậm chí còn sống động hơn khi 25 con vịt cùng kêu một lúc! "Oẹ, tôi không thể chịu được nữa rồi." Đến bữa sáng Tang Điềm cũng nôn ra rồi, Tôn Hiểu Hiểu đứng quay lưng với cô ấy cũng nôn ra, nôn đến mức rơi cả nước mắt. Khương Vân Sênh cũng buồn nôn không chịu nổi nữa. Bac Hạc Hiên đã sớm kéo Khương Mạn đến trốn ở chỗ có gió, tìm kiếm một luồng không khí trong lành. Khi Ngụy An Nhiên được kéo ra vẫn còn tỉnh táo, nhưng sau đó anh ta đã bị thực tại đánh đến ngã qụy Ngay khi vừa hít vào, mở miệng ra, mùi hôi là trở thành thứ hủy diệt anh ta đầu tiên. Còn chưa kịp oẹ ra... anh ta đã rơi vào hôn mê. Không biết là vì tức giận hay là bị nghẹt thở dẫn đến hôn mê... *** 172 ***Chương 173"Chết tiệt! Anh ta sẽ không chết chứ!" "Chưa chết, vẫn còn đang thở hổn hển..." "Nhanh lên, mau đưa sang bên kia, mau gọi bác sĩ qua đây, oẹ..." Hiện trường là một khung cảnh hỗn loạn. Khương Mạn đứng ở chỗ có gió, nhắc nhở: "Đạo diễn, chú có chắc chắn muốn tiếp tục livestream không?" Tổng đạo diễn định thần, ông ta cũng sắp ngạt thở! Sự việc xảy ra đột ngột, không ai nhớ đến chuyện vẫn đang livestream. Tất cả mọi thứ vừa xảy ra đều đã được phát sóng! Trước mắt tổng đạo diễn tối sầm lại, sóng có đánh cũng không cao đến mức khiến người ta không thể thở nổi như thế, đây là loại đau khổ gì vậy? Ngay sau khi máy quay đóng lại, livestream đột nhiên tối om. Cư dân mạng đều không hài lòng. (Mạnh mẽ yêu cầu để tiếp tục livestream! Cho dù tôi ba ngày không ăn nổi cơm cũng phải xem kết cục của Ngụy An Nhiên như thế nào!) ( m thầm hỏi một câu Ngụy An Nhiên ăn no rồi... à không, anh ta còn sống không?) (Nghệ sĩ sập phòng xuất sắc nhất của năm, người khác tìm đường chết, anh ta tự đâm đầu vào phân…) (Thật sự là tự chuốc họa vào thân, nếu như Khương Mạn không nhanh chóng tránh được thì đã bị anh ta đẩy xuống đó rồi.) (Đồng đội Bạc Thần có sức mạnh cực lớn, ôm lấy diễn viên võ thuật Khương tránh sang một bên.) (Fan của Ngụy An Nhiên nói gì đi chứ?) Lúc này fan của Ngụy An Nhiên cũng trở nên im lặng. Từ sau khi sự bố trí của Ngụy An Nhiên sụp đổ đã mất một lượng fan lớn, fan quay lưng, chuyển thành antifan! Ngay sau khi cảnh spa chăm sóc da mặt của năm này xuất hiện, những fan còn lại cũng đã bỏ chạy. Não của fan não tàn đã được chữa khỏi! Em xin lỗi anh, không phải chúng em không trung thành đâu, dù não của fan não tàn không tốt nhưng khứu giác vẫn còn tốt, anh ơi... Chúng em thực sự không thể chịu được mùi này, anh ạ… …... Gây ra chuyện lớn như vậy, việc ekip chương trình tiếp tục livestream là điều không thể. Ở bên đó, Ngụy An Nhiên sau khi tỉnh lại đã được đoàn đội đến đón đi nhưng vừa rời khỏi thôn đã bị các cơ quan chức năng đưa đi. Suy cho cùng việc anh ta phá hủy loài cây được bảo vệ cấp độ 1 là bằng chứng xác thực không thể chối cãi. Tổng đạo diễn với vai trò là người phụ trách cũng phải đi cùng để hợp tác điều tra. Các khách mời còn lại thành trạng thái được tự do. Vào giờ ăn tối, tin tức đến, chương trình bị tạm dừng phát sóng và sáng ngày mai các khách mời có thể rời thôn Hổ Khẩu. Chương trình này có thể tiếp tục hay không còn tùy thuộc vào số phận... Ở bàn ăn trong sân của nhà gạch, ngoại trừ Khương Mạn đang động đũa thì những người khác đều có vẻ không có cảm giác ngon miệng.
*** 177 ***Chương 178Một tiếng động lớn vang lên. Đến Khương Mạn cũng bị giật mình một cái, hoá ra Tang Điềm vỗ bàn một cái, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt như bốc lửa: “Đứa thối tha nào dám lén lút sau lưng hại chị mình!” Cô ấy kích động tới mức dùng cả tiếng địa phương để chửi người, không khí nồng nặc vị thuốc súng. Khương Mạn vỗ vỗ lên tay cô ấy, kéo cô ấy về lại chỗ ngồi. “Không nên gọi em là Tang Điềm, nên gọi em là Tang - thuốc súng.” ‘Tang – thuốc súng’ tức tới hai má phồng lên: “Chị, chị không tức à? em tức muốn chết rồi đây này!” “Có gì mà phải tức?” Khương Mạn cười: “Chỉ cần nghĩ thôi cũng nghĩ ra, mấy kẻ không hại được mình, sắc mặt bọn nó khó coi thế nào, cứ nghĩ vậy là chị lại có thể ăn được thêm 3 bát cơm.” “Hơn nữa, người tức giận với chó làm gì, ài, mình cũng không có ý xúc phạm loài chó.” Tang Điềm dù đang tức tới mức bốc được cả khói, nghe thấy lời này vẫn không nhịn nổi cười. Một khi bị lây mạch suy nghĩ của Khương Mạn, cô ấy phát hiện. Bất cứ chuyện gì cũng chả có gì phải lo lắng…… “Cũng đúng đó!” “Bây giờ người tức muốn hộc máu phải là cái đứa khốn nạn đó!” Khương Mạn ngoắc ngoắc ngón tay: “Bingo!” Những người còn lại, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, Khương Vân Sênh mang ánh mắt tán thưởng, Tôn Hiểu Hiểu lại mang lòng hâm mộ. Bạc Hạc Hiên lại nhìn cô ấy không rời mắt, trong lòng có chút trầm mặc. Người bên cạnh thấy cô mạnh mẽ, khinh thường những kẻ chỉ biết bám lấy người khác để hút máu. Nhưng anh ấy lại không nghĩ như vậy, cô ấy đã phải trải qua những gì, mới có một ý chí kiên cường tới vậy? “Nhưng mà em vẫn tò mò không biết rốt cuộc đó là người nào?” Tang Điềm nhìn sang phía Tôn Hiểu Hiểu, “Đại Ngọc, cô nói xem, ở đây cũng đâu có người lạ.” Tôn Hiểu Hiểu mấp máy khoé miệng, tự nhiên lòng lại nóng lên. Cô ta……là người trong hội? Xì! Ai thèm là người trong hội này chứ! Quay qua nhìn những người khác, Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên cũng đang lạnh nhạt nhìn cô ta, không tính là nhiệt tình nhưng không có vẻ cự tuyệt và bài trừ như lúc trước. Tôn Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nói một câu: “Tập đoàn Hoa Thị, Hoa Viện.” “Cô ta?” Tang Điềm nhíu mày. Hoa Thị Entertainment của tập đoàn Hoa Thị cũng có tiếng trong giới giải trí, Hoa Viện lại thuộc lãnh đạo cấp cao, có rất nhiều người trong giới đều biết cô ta. “Chị, sao chị với cô ta lại có thù với nhau vậy? Khương Mạn nghĩ một lúc: “Nếu nói về có thù gì hay có gì ghét nhau thì……” “Mẹ chị ngủ với bố cô ta có được tính không? “Phì—” *** 178 ***Chương 179Tôn Hiểu Hiểu đang uống một ngụm trà thì phì cả ra. Tang Điềm hứng trọn vào mặt, khoé miệng còn chưa kịp phản ứng. Tất cả ngụm nước đều phun thẳng lên mặt cô ấy, không thiếu một giọt. Khương Vân Sênh cũng cười không ngậm nổi miệng. “Khụ, tôi sẽ nghiêm túc.” Khương Mạn không nói đùa nữa: “Mẹ tôi và ba cô ta kết hôn, còn về lý do thực sự về việc cô ta vì sao ghét tôi thì tôi không biết.” “Hoặc là ghen tị với tôi vì tôi đẹp.” Tôn Hiểu Hiểu: “……” Khương Vân Sênh: “…….” Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Rất có khả năng này.” Tang Điềm không cam tâm cũng nhẹ gật đầu phụ hoạ: “Chắc chắn luôn! 100%!” Nói xong còn liếc nhìn một cái đầy thách thức với Bạc Hạc Hiên. Xì! Lại muốn tranh sủng với bà à! nịnh bợ thì có ai qua được Tang Điềm đây! Bạc ảnh đế khinh thường, ha, đồ ngây thơ. “Cô và Hoa Viện sao lại có thù?” Khương Mạn quay qua nhìn Tôn Hiểu Hiểu. Tôn Hiểu Hiểu mím môi không nói gì. Khương Mạn nhìn cô rồi lại cười cười, không nói cũng không ép nói. Cô ấy không có tính tò mò với chuyện của người khác. Không khí im lặng hẳn, lại bị Tang Điềm ném cho quả thuốc nổ: “Tôi tò mò không biết Đại Ngọc học được võ công tay không bắt ngỗng ở đâu vậy?” “Lại còn tay không bắt mấy tên khốn nạn, lợi hại! chính là…….” “Dừng lại!” Tôn Hiểu Hiểu không muốn nghe cái gì mà tay không đánh đám người nữa. Cô ấy bĩu môi nói: “Có gì mà kì lạ, tôi lớn lên ở nông thôn, ai chả biết những cái này.” “Vậy ngày đầu tới đây cô còn diễn cái đức hạnh kia làm gì?” Tang Điềm tặc lưỡi nói. Tôn Hiểu Hiểu trừng mắt một cái: “Ăn đồ ngon quen mồm rồi, tự nhiên phải ăn uống kham khổ, cô chịu được không?” Lúc mới đầu không phải là cô ấy giả vờ, mà thật sự là không quen. Kể cả cô ấy xuất thân từ nông thôn, lúc nhỏ cũng ở trong thôn giống cái thôn Hổ Khẩu này, nhưng nhà cô ấy khá giả! “Cũng đúng.” Tang Điềm ngượng ngùng gật đầu: “Nhưng sao tôi thấy trên Baidu không viết như vậy, chả phải bảo là nhà giàu, còn là học sinh giỏi của trường nước ngoài nổi tiếng sao.” “Baidu* mà cô cũng tin……”
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com