Xuyen Khong Bien Thanh Vo Nguoi Ta Longfic Dong Hai Ngan Hach By Hhk
Thân gửi mọi người, bình thường tác giả chỉ gửi lời nhắn ở cuối chương, nhưng mà hôm nay chúng ta ngoại lệ từ đầu chương đã bắt mọi người lướt nhìn lời nhắn này. Thứ nhất, chương này hơn 2/3 đều là cảnh H, mà tác giả lại không giỏi về việc viết cái này. Chỉ dựa theo cảm nhận cá nhân để viết cho nên không thể làm hài lòng được mọi người, nếu mọi người không thể đọc H, có thể bỏ qua chương.Thứ hai, điều này ở tuy đã nói rồi nhưng bây giờ buộc phải nhắc lại một chút. Tác giả đang trong thời đoạn quá nhiều môn học "đạp" cho banh chành, quá nhiều thứ phải giải quyết trong cùng một lúc. Học hành, thực tập, các môn onl, các môn trở lại trường học....Cho nên có thể sau chương 40, mọi thứ lại phải dừng lại một đoạn thời gian khá lâu.Thứ ba, như tác giả đã hứa, đây không phải là drop, chỉ là cần một khoảng thời gian để thực hiện mấy chương tiếp theo. Hi vọng mọi người thật là nhiều sức khỏe, càng hi vọng mọi người trong khoảng thời gian đọc bộ truyện này tìm thấy một chút thư giãn, một chút ấm áp giữa các cuộc sống nặng nề này.Thân ái!~~~~~~~~~~~~~Buổi sáng, trong phòng giam của quan phủ một trận náo loạn, quan sai ra vào liên tục, bởi vì vụ án của Niệm Lang, bọn họ cuối cùng cũng đã bắt được nghi phạm. Lúc bắt được nghi phạm thì thôn trấn đã trải qua thêm hai ngày, quan phủ tính đến nay mất tổng sáu ngày sáu đêm để điều tra vụ án, bọn họ cũng tốn không ít sức người cùng vận dụng các mối quan hệ mới có thể tại một đường vắng nhỏ cạnh bến sông tìm được nghi phạm chuẩn bị bỏ trốn.Đây là vụ án coi như lớn nhất hiện có tại đây, quan phủ cũng không tránh được hưng phấn cố chấp tra cho bằng được. Nhưng là nghi phạm bắt thì đã bắt được, còn tiền bạc mất cắp của Niệm Lang lại không tìm được. Phía quan phủ trước mắt không thông báo với bên Lý gia, bởi vì bọn họ mới bắt được nghi phạm, thế nhưng động cơ gây án lại không tìm được, tiền lại càng không, mà còn nguyên nhân khó hiểu là nghi phạm sau khi cướp được một số tiền lớn cư nhiên không lập tức bỏ trốn, còn ở lại thôn trấn tận sáu ngày chờ bọn họ đến bắt, mà nghi phạm lúc bị bắt một lời cũng không khai báo, nhất nhất một mực bảo trì im lặngSo với bên quan phủ căng thẳng tra xét, thì bên Lý gia cơ hồ thoải mái hơn nhiều. Buổi tối dùng cơm xong, Lý Ngân Hách cùng Lý Đông Hải trở về phòng, cả hai cùng thắp đèn bắt đầu xem xét sổ sách với nhau. Niệm Lang trà quán làm ăn hưng thịnh, nhưng bởi vì chuyện mất tiền mấy hôm trước, liền bị ảnh hưởng rất nhiều. Chẳng như hiện tại tiền lời mỗi ngày đều phải tiết kiệm, gom đủ để trả tiền gia nhân, người làm, còn phải nhập hàng loại trà mới cũ, mấy đồ nhu yếu phẩm trước đây Lý Đông Hải tính toán mua thì không cần bàn tới, dứt khoát dẹp hết sang một bên, đợi khi nào Niệm Lang lấy lại cân bằng mới tính đi.Buổi tối dù có đèn nhưng càng về đêm ánh sáng càng mờ mịt, bọn họ làm việc không ngưng nghỉ cơ hồ đôi mắt cũng sắp không mở nổi. Lý Ngân Hách buông bút day day đôi mắt, đúng là ở hiện đại dùng đèn huỳnh quang ánh sáng trắng quen rồi, bây giờ đèn dầu một màu vàng nhạt lại cảm thấy bất tiện. Lý Đông Hải thấy cậu mệt, hắn cũng buông bút lên tiếng – Hôm nay tới đây thôi, phần còn lại một chút ta xem cũng được...Ngươi nếu mệt thì đi nghỉ trước đi...Ngân Hách gật đầu đồng ý, cậu bắt đầu cởi bỏ y phục ngoài trèo lên giường nằm, Đông Hải bên bàn nhỏ ngồi thêm khoảng một canh giờ nữa mới đem hết sổ sách giải quyết xong, bấy giờ mới tiến lại lên giường với cậu. Ngân Hách nằm nghiêng người sang một bên, Đông Hải lúc lên giường liền thuận tiện kéo cậu vào lòng-Có phải là rất mệt không? Đừng thức nữa, nhanh nhắm mắt lại ngủ đi – Đông Hải ôn nhu khóa Ngân Hách trong lòng ngực, trầm giọng nóiThật may là qua thêm hai ngày dưới sự chăm sóc không thể tận tình hơn của Lý Đông Hải, cảm mạo của Lý Ngân Hách đã khỏi hẳn. Mà trong đầu Ngân Hách hơn ai hết cũng thầm mong cái cơn bệnh vặt này của mình nhanh chóng qua đi, cậu còn chính sự chưa giải quyết.Trước đây nếu chuyện Ngân Hách dàn dựng không dính đến quan phủ, thì cậu còn cảm thấy bản thân dư dả thời gian, hiện tại thì không thể. Bên quan phủ không biết thời điểm nào có thể truy đến cậu, bởi vậy Ngân Hách đã sớm suy nghĩ một lối rẻ trong kế hoạch của cậu, mà đêm nay, kế hoạch này nhất định phải thực hiệnLý Ngân Hách trên giường lớn khó khăn yên tĩnh, kế hoạch muốn thực hiện, nhưng là làm thế nào, bắt đầu từ đâu cậu cũng không biết. Ngân Hách thở gấp vài hơi, tâm tình rối loạn lâu lâu lại liếc mắt nhìn Đông Hải phía sau – "Rốt cuộc là phải bắt đầu như thế nào đây?"Đông Hải vỗn dĩ đã thổi tắt đèn đi ngủ, nhưng mà người kia trong lòng hắn không ngừng ngọ nguậy làm hắn hít thở không thông. Đông Hải tự nhận mình không phải là cái gì chính nhân quân tử, đương nhiên mấy suy nghĩ phàm tục hắn vẫn nghĩ đến, tuy vậy, hai ngày trước mới hướng Ngân Hách bày tỏ, hai ngày trước vừa mới kinh hỉ vì Ngân Hách không khước từ, hôm nay lại ở trên Ngân Hách sinh ra dục vọng, có phải hắn quá mức cầm thú hay không?Đông Hải bên đây tận lực tiết chế chính mình, không ngờ bên tai nghe được tiếng Ngân Hách gọi nhỏ - Đông Hải...Đông Hải...ngươi ngủ chưa?-Chưa ngủ...có chuyện gì?... – Đông Hải trầm giọng giữ bình tĩnh trả lời.Ngân Hách quyết tâm cắn răng, lòng bàn tay siết chặt xoay người đối diện Đông Hải. Lúc trong bóng đêm mờ ảo nhìn thấy con ngươi Đông Hải, Ngân Hách cắn môi, bàn tay mạnh dạn đặt ở trược ngực người kia – Đông Hải...chúng ta thử một lần được không?Đông Hải nghe thế rùng mình chấn động cả người, lặng yên nhìn vào mắt Ngân Hách. Điều này hắn đã suy nghĩ rất lâu, người này là phu nhân của mình, người này là con dâu Lý gia, được hắn dùng kiệu hoa rước về, vì cái gì mình còn do dự. Lại nói bản thân hắn cũng là một đấng nam nhi, hắn đối với Ngân Hách dĩ nhiên có ham muốn xác thịt, có dâng trào khát vọng, hắn không muốn ánh mắt cậu bên ngoài nhìn người khác, càng không muốn người này thuộc về bất luận người nào ngoài mình, Lý Ngân Hách, người này, chỉ có thể thuộc về một mình Lý Đông Hải-Chúng ta thử một lần...– Đông Hải nói, trong lòng thông suốt, chính sự đương nhiên phải làm - ...ta trước đây chưa từng thử qua cho nên không có kinh nghiệm... ngươi nếu đau nhất định phải nói cho ta biết...Lý Ngân Hách gật đầu , là hắn không có thôi, cậu cũng không phải không có, cho dù không trực tiếp thực hành nhưng ít nhất ở hiện tại cũng hiểu qua giữa hai người đàn ông cùng nhau phải nên làm như thế nào,Lý Đông Hải cúi đầu, ban đầu thật chậm rồi càng lúc càng hung hăng hôn lên môi của Lý Ngân Hách. Ban đầu Ngân Hách chỉ cảm nhận được đầu lưỡi nhồn nhột liếm tới liếm lui cánh môi mình, càng về sau chiếc lưỡi kia càng ham muốn, không biết bằng cách nào tách hẳn miệng cậu ra mà chui vào bên trong cuồng nhiệt khuấy đảo liên hồi.-"Hôn đến thành thục như vậy mà còn nói là không có kinh nghiệm, nếu có kinh nghiệm chắc ngươi sẽ đem ta nuốt vào bụng luôn có đúng không?"Nụ hôn sâu hơn, Ngân Hách cũng từ từ đáp trả. Người kia như thế mà mút tới mút lui đến lợi hại, dường như không khí của cậu đều bị hắn mút hết vào miệng. Hai tay Ngân Hách nắm chặt quần áo Đông Hải đến nhàu nát, khoái cảm từ từ tấn công, Ngân Hách cảm nhận được bàn tay hắn cởi bỏ y phục mình, nội y trượt khỏi vai, bị Đông Hải không nể nang ném hết xuống giường.Lý Đông Hải bàn tay chà sát khắp cơ thân thể trơn nhẵn của cậu, nơi nào cũng cảm nhận được sự mềm mại mê người. Da thịt mịn màng chạm vào đầy kích thích, cánh mũi chạm cánh mũi còn ngửi được hương vị của đối phương.Lý Ngân Hách bị hôn thở hổn hển, lúc tách ra một giây cũng không thèm suy nghĩ, lập tức ôm lấy đầu Đông Hải kéo xuống. Không chỉ có hắn, Ngân Hách thật sự cũng muốn điều này. Đông Hải chôn mặt trong cổ của Ngân Hách, cẩn thận một đường liếm lên, da thịt thơm mát thật làm hắn muốn điên cuồng cắn cho mấy cái-Đông...Hải...nhột...- Ngân Hách thở dốc, người này thật không cần biến cậu thành cây hồ lô mà liếm -...không được...đừng cắn...đau...Đông Hải giờ phút này một chữ bên tai cũng không muốn nghe, chỉ muốn thành thành thật thật chiếm đoạt con người này. Hắn tiến lên cắn lỗ tai Ngân Hách, phía dưới tay mò đến vị trí lỗ nhỏ. Đông Hải tâm rung động, môi lưỡi vói vào trong lỗ tai, phía dưới cùng lúc đâm chọc một ngón tay vào.Ngân Hách lần đầu bị xâm nhập khó chịu cong người thở dốc, không tự chủ bật lên mấy tiếng rên rỉ êm tai. Ngón tay chỗ lỗ nhỏ bị nuốt vào, bên trong lập tức cảm nhận được độ nóng. Đông Hải ngón trỏ nhẹ nhàng sang phải một chút rồi lại sang trái khiến cho Ngân Hách trong lòng run rẩy vặn vẹo cơ thể. Ở hiện đại cậu cũng đọc qua nhiều sách vở, cũng xem như biết được nam nhân với nam nhân khi hợp hoan sẽ thành cái dạng gì, nhưng là so với xem sách, bản thân tự mình trải qua lại là lần đầu tiên, chính là không quen, dẫu sao cái địa phương kia chính mình còn chưa bao giờ tự chạm vào.-Đông ...Đông Hải....Ngân Hách dưới sự khiêu khích nổi lên dục vọng, tình triều như cơn sóng đổ ầm tới, gương mặt Ngân Hách đã biến thành một mảng đỏ, Đông Hải lúc này thừa cơ đâm thêm một ngón tay vào, bên trong liền gấp gáp không chờ đợi mà bao bọc lấy, thắt lại.Lý Đông Hải liếm khắp cả cơ thế Lý Ngân Hách, càng liếm càng thấy miệng lưỡi không tiết đủ nước bọt, càng liếm càng khô. Hắn được cậu ôm lấy, Ngân Hách dính cả người vào hắn không ngừng phát ra âm thanh dục vọng đòi hỏi.-Khi nãy...có ăn táo ngào đường sao...còn ăn không cẩn thận...cả người...đều dính đường đến ngọt...Ngân Hách thẹn thùng không đáp, phía dưới hậu huyệt lại không ngừng theo bản năng tiết nước, hai ngón tay to lớn của Đông Hải bị mấy tầng thịt non đè ép, càng giống như Ngân Hách tha thiết khẩn cầu bản thân hắn đi vào. Ngân Hách đầu óc hỗn loạn, bị hai ngón tay khuếch trương triệt để mất hết thần trí, cậu cắn chặt răng, chất lỏng bên dưới âm ỉ chảy dọc theo cánh mông thật ngứa ngáy, lúc Lý Ngân Hách còn chưa kịp nói tiếng nào, Lý Đông Hải đã hướng nơi nội bích đầy dâm dịch chọc vào ngón tay thứ ba-Đau....Đông Hải.... - Vùng nhạy cảm bị tấn công không tránh được đau đớn thấu xương, Ngân Hách mặt mày sớm khóc cho thương tâm Đông Hải, hắn chỉ đành vỗ về an ủi – Một thoáng...một thoáng nữa sẽ không đau...Ba ngón tay dù mang độ ấm của cơ thể nhưng so với bên trong của Ngân Hách vẫn là lạnh lẽo, Đông Hải ôn nhu động tác đem hậu huyệt mở rộng, đau đớn từ từ giảm đi, khoái cảm một đợt rồi lại một đợt thay thế nhấn chìm Ngân Hách. Cậu tay bám víu lấy Đông Hải mà thở, phân thân cũng cư nhiên không biết lúc nào đã dựng thẳng lên hòa theo trận chiến.Phân thân Ngân Hách bị ép giữa bụng cậu với Đông Hải, khó chịu mà chen chúc tìm đường ra. Đỉnh chóp bị gây sức ép bắt đầu tiết ra bạch dịch. Ngân Hách bụng căng cứng, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh ma mị kêu gọi làm Đông Hải càng thêm cuống cuồng. Đông Hải hôn môi cậu, một tay giữ nơi hậu huyệt, tay còn lại lúc nãy còn đang vuốt ve hạt nhỏ trên ngực bây giờ đã chuyển sang nắm chặt vật cứng của Ngân Hách-Đông Hải! - Ngân Hách không phòng bị bất ngờ bị nắm lấy liền rùng mình kháng cự. Đông Hải phá lệ dừng lại nụ hôn, một khắc nhìn Ngân Hách, giọng nói khàn khàn – Ngân...Ngân Hách...của ta...Ngân Hách chỉ thuộc về ta...Ngân Hách lúc này Đông Hải nói cái gì thì thuận theo cái đó, không có sức tranh cãi, không có sức phản bác, huống hồ, lời của hắn nói, cậu cũng không cảm thấy có cái gì sai – Đúng...ta..ta...là của Đông Hải...chỉ của một mình ngươi...Một bàn tay tại phân thân không ngừng xoay vòng rồi nắm bóp, chậm rãi vuốt dọc theo chiều dọc xuống đến tận gốc, rồi vân vê hai tiểu cầu, thỉnh thoảng còn dùng sức bóp nhẹ trêu đùa. Ngân Hách cơ bụng thắt lại kêu đến khan tiếng, dưới sức mạnh cùng động tác của Đông Hải, không quá bao lâu, Ngân Hách mạnh mẽ rên lớn tiết ra trong tay hắn, còn không ngần ngại bắn lên phần bụng của cả hai.Lý Ngân Hách cảm thấy mình hóa điên rồi, bên dưới lỗ nhỏ đừng nói là đau đớn thống khổ, cho dù hiện tại nó có bị xé nát cậu ngược lại cũng không quan tâm, trong lòng duy độc chỉ bùng phát mong muốn để dục vọng của Lý Đông Hải tiến vào. Cậu muốn hắn liều mạng tiến vào, tức thì nhào đến mà thao chết mình.-Đông Hải...ta muốn ngươi....Đông Hải...muốn ngươi tiến vào...Đông Hải nhìn Ngân Hách đã có dấu hiệu nổi điên vì sự chậm chạp của hắn liền hài lòng mỉm cười. Đông Hải tư vị mỹ diệu không thể tả, ba ngón tay rút ra, Ngân Hách một trận trống trải. Thế nhưng Đông Hải rất nhanh tách hai chân cậu ra, đem dục vọng cương cứng thẳng lưng tiến vào.A! – Thanh âm cả hai đồng thời kêu lên, một thanh khiết, một trầm tĩnh, lại phi thường hòa hợpLý Ngân Hách choáng váng mơ hồ hét lớn, cảm nhận máu chạy rần rần khắp cơ thể. Ngân Hách cả thân thể bại lộ trước mặt Đông Hải, trong phòng không còn ánh đèn, hắn chỉ có thể nương theo ánh trăng bên ngoài mà ngắm cậu. Ngân Hách mặt mũi đỏ bừng, trần trụi phơi bày hết trước mắt Đông Hải. Đông Hải đôi mắt đỏ ngầu, bên dưới không dám động, hắn muốn để Ngân Hách thích nghi một chút, vì so với ba ngón tay, đồ vật của hắn cũng quá lớn. Khi nãy còn sợ bị thương đến Ngân Hách, cho nên hắn mới cố tình chuẩn bị kỹ càng, nếu bây giờ trầm luân mất ý thức, chẳng phải khi nãy điều mình chuẩn bị đều đổ sông biển hay sao? Hai tay Đông Hải tại hai cơ ngực Ngân Hách ma sát, hết nắn bóp tự do lại ve tròn nhũ viên đỏ sẫm.-Ngoan...đừng gấp...ta không muốn làm Ngân Hách bị thương...Ngân Hách trong cơn tình ái quên hết thảy mọi thứ, nhỏ nhẹ kêu một tiếng – Phu quân!Đông Hải trong đầu nghe thấy một tiếng "đinh" thật lớn, hắn tự lúc nào lại không có khả năng chống lại Ngân Hách như vậy. Đông Hải cúi đầu hôn môi cậu, môi lưỡi lẫn lộn quấn quít lấy nhau, Ngân Hách bởi vì kích thích mà co rút hậu huyệt, cái loại cảm giác bao lấy dục vọng của Đông Hải thật thích.-Đông...Đông Hải...phu...quân...phu quân...ngươi động...Đầu vú của Ngân Hách vừa đau lại vừa ngứa, người kia cứ thế mà không ngừng trêu đùa thật giống như ăn hiếp cậu chưa đủ. Tuy biết là Đông Hải sợ mình đau, nhưng nếu còn chậm kiểu này, Ngân Hách thật sự sẽ bị nghẹn chết.-Đông Hải...ta đã có thể...Đông...Hải...- Ngân Hách nhịn không được khẩn cầu, mông cũng vì cầu khẩn mà nâng nâng lên.Thật sự là khó nhẫn, Ngân Hách chỉ thấy thân mình dù đang bao lấy Đông Hải lại tựa hồ thiếu mất điều gì đó. Đông Hải cũng sớm mấy hết sức khống chế, mồ hôi nhễ nhại, thình lình hắn rút ra, rồi ngay tức khắc dùng sức đỉnh vào thật sâu, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại mấy lần, mặc dù thanh âm nghe có vẻ lớn, nhưng cường độ không nhanh, Đông Hải vẫn thật thương tiếc cái người nằm dưới.Đau đớn không nhiều, vì Đông Hải công tác chuẩn bị rất tốt. Lúc thống khổ dần dần biến mất, dư vị còn lại chính là một loại khoái cảm khó mà miêu tả. Ngân Hách cảm giác hậu huyệt được lấp căng đầy kích thích, Ngân Hách nói không rõ đây là cảm giác gì, nhưng lại nhịn không được miệng phát ra âm thanh, chỉ là, như thế này vẫn chưa đủ, bản thân cậu còn muốn nhiều hơn.-Đông Hải, nhanh lên...nhanh...nhanh một chút...Tay Đông Hải lúc này không còn tiếp tục dừng tại vùng ngực, mà hưng phấn xoa bóp hai cánh mông nộn nộn thịt. Ngân Hách lưng ép chặt xuống giường, cố sức nâng eo, đem dục vọng nóng bỏng kia ăn vào nơi sâu nhất của mình. Mỗi khi Đông Hải rút ra cậu sẽ có một loại quyến luyến thiếu thốn không thành lời, nhưng thật nhanh cái loại cảm xúc này liền được lấp đầyĐông Hải không khắc chế được chính mình bị khoái cảm ăn mòn mà gầm nhẹ. Thật muốn bên trong người này mà phóng túng khai mở, bên trong dục vọng bị kẹp chặt, hậu huyệt co rút tột độ làm hắn càng muốn nhanh thêm động tác. Đầu óc trống rỗng, toàn bộ không gian chỉ có tiếng thở dốc cùng tiếng da thịt chạm vào nhau. -Ngân...Ngân Hách...Ngân Hách của ta...Đông Hải tựa hồ như một con thú hoang không ngừng bên dưới xé nát con mồi. Hắn hai tay chế trụ hai cánh mông cậu mà đưa đẩy, Ngân Hách bị thao đến hai mắt mông lung đẫm lệ, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ vô lực đứt quãng giữa không gian.-Đông...Đông Hải....Đông...Hải...Ngân Hách cố sức thở, hai tay đều nắm chặt chăn giường, cậu thật sự không nghĩ chính mình có thể chịu được sự giày xéo, chà đạp này của Đông Hải, thế nhưng bây giờ không những đang chịu đựng, mà còn hết sức nghênh đón cái loại chà đạp này.Ngân Hách lồng ngực phập phồng, phân thân lần nữa biến hóa. Vách tràng bên trong lại bị ma sát nóng lên khiến Ngân Hách sợ hãi chính mình sắp bị thao hỏng. Đông Hải bên dưới lại tăng tốc, chọc ra chọc vào liên tiếp không ngừng, cuối cùng Ngân Hách không nhịn được, đỉnh dương vật lần nữa bắn ra dâm dịch trắng đụcTrên giường một trận hỗn độn, Lý Đông Hải ôm cậu ngồi dậy, Lý Ngân Hách mới đó đã tiết ra hai lần, cậu lại còn mới hết bệnh, Đông Hải sợ nếu cứ thế này, Ngân Hách với thể lực này sẽ sớm bị hắn chơi hỏng mất. Đông Hải ôm chặt người trong lòng – Một chút...một chút nữa...một chút nữa thôi...Lý Ngân Hách sức chống cự không còn, lại chịu qua dằn vặt vội vàng lắc đầu, cái dục tiên dục tử này cậu chịu không nổi nữa rồi. Nước mắt ròng ròng chảy xuống, cậu bị hắn đùa giỡn tiết ra đến hai lần, đã sớm mất hết sức lực muốn gục ngã. Lý Đông Hải lại không ngừng lại, tiếp tục mất hết lý trí đâm đâm chọc chọcĐông Hải gặm cổ cậu, Ngân Hách siết chặt cổ hắn, không biết lại qua bao lâu, chỉ biết cậu bị Đông Hải kịch liệt cắm vào chỗ sâu nhất, cuối cùng bắn vào trong cơ thể cậu. Ngân Hách cùng hắn không kiềm chế đều rên lên, mùi vị xâm chiến xộc thẳng lên đại não, Đông Hải liếm môi thả nhẹ cơ thể cậu nằm xuống. Xong xuôi, Đông Hải rút ra, chăm chú nhìn nơi bị hắn tàn phá đến thảm hại. Người này thật sự bây giờ đã là người của hắn.Lý Ngân Hách trên giường nhận thức rõ ràng thứ chất lỏng đặc sệt đang không ngừng chảy ra ào ào từ hậu huyệt. Cậu miệng câm nín, không còn sức đến nói chuyện, cũng không còn sức để khóc hay rơi nước mắt. Lý Đông Hải ngã người nằm xuống bên cậu, đem cơ thể mỏng manh kia ôm vào lòng ngực rắn chắc-Ngân Hách...Lý Ngân Hách...ta yêu ngươi...Ngân Hách được gói trong lòng hắn mệt mỏi không hồi đáp, Đông Hải hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của người trong lòng, lại thêm một lần hôn lên má cậu, rồi lại hôn lên môi, rất trân trọng cũng rất ôn nhu mà hôn xuống. Ngân Hách sức cùng lực kiệt vùi mặt vào lồng ngực rộng, thanh âm đứt quãng – Ta...cũng yêu...ngươi....Đông Hải...Lý Ngân Hách...yêu ngươi...
Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com