RoTruyen.Com

Zsww Lao Tu Ac Ma Quyen 3 Chuyen Ver

Sau đó Vương Nhất Bác không thể tham gia tiệc rượu nữa, Vương Thần Tuấn đem cậu sắp xếp trong một gian phòng trên du thuyền để nghỉ ngơi hồi sức, Vương Nhất Bác khuyên một hồi lâu Vương Thần Tuấn mới miễn cưỡng đứng dậy rời đi.

Một hồi phong ba có người rơi xuống nước qua đi, du thuyền lại khôi phục lại khung cảnh yên bình khách mời trang phục sang trọng hào hoa phú quý tiếp tục cùng nhau tán dương chuyện trò, Tiêu Chiến sắc mặt âm trầm không vui, bàn giao cho Lưu Hải Khoan vài câu rồi xoay người lui ra khỏi đám người.

Đi tới trước gian phòng nghỉ của cậu, Tiêu Chiến do dự đứng trước cửa, vẻ mặt xoắn xuýt giống như đang muốn che lấp điều gì đó, lại giống như đang trốn tránh việc phải đối mặt.

Mà cho dù có đi vào thì hắn nên nói gì đây?

Dừng lại một chút, Tiêu Chiến khinh thường hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, được vài bước lại dừng lại, rồi quay lại tiếp tục đứng trước cửa do dự chần chừ.

Cũng không biết đã xoắn xuýt hết bao nhiêu lâu, cuối cùng Tiêu Chiến mới cắn răng đẩy cửa đi vào.

Vương Nhất Bác đang ngồi dựa ở đầu giường cúi đầu nghịch điện thoại di động, nghe thấy tiếng có người đẩy cửa đi vào, theo bản năng ngẩng đầu lên liếc nhìn thử, thấy rõ người đi vào là Tiêu Chiến, vẻ mặt liền không cảm xúc cúi đầu xuống tiếp tục nghịch điện thoại xem như chưa thấy gì.

Tiêu Chiến vẻ mặt lạnh tanh không nói một lời đi tới đầu giường, nắm đấm siết chặt, hết nửa ngày mới âm lãnh mở miệng nói một câu “Mạng cậu thật không nhỏ.”

Vương Nhất Bác đặt điện thoại di động xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến lãnh đạm nói “Đúng đấy, tôi không chết để cho anh phải thất vọng rồi.”

Tiêu Chiến không nổi giận, mà quay lưng ngồi xuống đầu giường, không quay đầu lại nhìn cậu, xoắn xuýt hồi lâu mới giải thích “Lúc cậu chìm xuống, tôi có đến cứu cậu, chỉ là chậm hơn Vương Thần Tuấn một chút thôi, thế nên…”

Tiêu Chiến vốn không muốn giải thích, bởi vì chẳng cần thiết, bởi vì hắn thấy xem thường, chỉ là giờ khắc này hắn đột nhiên bức thiết hy vọng hình tượng của bản thân ở trong lòng nam nhân này không thua Vương Thần Tuấn (Ủa, anh có hình tượng hồi nào vậy?) Tuy rằng hắn biết ở trong lòng nam nhân này hắn trước giờ chưa từng thắng được Vương Thần Tuấn, nhưng ít ra cũng để cho cậu ta biết được là hắn không có trơ mắt ra nhìn cậu ta đi chết.

Giây phút cậu ta chìm vào lòng biển, hắn quả thực tim như bị đao cắt…

“Thế nên cái gì?” Biểu hiện của Vương Nhất Bác rất hờ hững, giống như đang nghe chuyện không liên quan gì đến mình.

Thật may là cậu không có yêu tên ác ma này, ít nhất sẽ khiến cho cậu không phải quá đau đớn đến tan nát cõi lòng.

Nhưng có lẽ cậu đã quên mất một điều, chỉ cần là có đau đớn, bất kể là nhiều hay ít, cũng đều đại biểu là có quan tâm đến đối phương….

“Cậu rất lạnh” Tiêu Chiến đột nhiên nói lảng sang chuyện khác, đây cũng là một loại kế sách để hắn trốn tránh phải trả lời.

Vương Nhất Bác ghét nhất chính là Tiêu Chiến cứ thích là liền chuyển đề tài một cách dễ dàng, khiến cho người ta cảm thấy hành vi của hắn có quá đáng thế nào cũng là chuyện đương nhiên.

“Không liên quan đến anh!” Cậu nghiêng đầu quay sang chỗ khác, có chút tức giận nói.

Tiêu Chiến chỉ hơi nhíu nhíu mày, đột nhiên cởi áo khoác xuống, chân tháo giày ra, xốc chăn cậu lên, ngồi xuống.

“Anh làm cái gì?” Vương Nhất Bác thất kinh “Tôi đã như vậy mà anh còn không chịu buông tha tôi à?”

Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến lại muốn làm hành vi cầm thú gì với cậu.

Thật ra hắn chỉ là muốn dùng thân thể của mình để sưởi ấm cho cậu mà thôi… Chỉ có như vậy thôi… (méo tin =.=’)

Động tác của Tiêu Chiến cứng ngắc lại, có chút quẫn bách, trợn mắt lên giận dữ nhìn cậu “Con mẹ nó, trong đầu cậu đang nghĩ cái gì thế? Cậu đang chờ mong tôi làm cái gì à!”

Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu hiện lên một mảng giận dữ, lời thô tục của Tiêu Chiến khiến lỗ tai cậu gần như đỏ đến muốn nhỏ máu, không khỏi thẹn quá hóa giận đưa tay đấm lên người hắn một cái “Anh nói cái gì chứ?! Ai chờ mong bị anh… bị anh… Nói chung là anh mau đi xuống cho tôi.”

Tiêu Chiến bắt lấy cái tay tấn công của cậu, kiếm mi hơi nhướng lên, lại hạ xuống, xì một tiếng nói “Cậu có tức giận thế nào đi nữa cũng vô ích, tôi sẽ không theo ý cậu dùng thân thể thỏa mãn cậu đâu.”

Gương mặt Vương Nhất Bác trong nháy mắt đỏ bừng lên, tức giận đến toàn thân run rẩy không nói ra lời, chỉ bực tức trên giường nằm quay lưng lại về phía Tiêu Chiến, nhắm mắt lại không nói một lời, chỉ là thân thể vì tức giận mà không ngừng phập phồng.

Vương Nhất Bác tức giận như vậy khiến cho Tiêu Chiến hơi bất ngờ, tự dưng thấy tâm trạng lúc này thật tốt, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng ngủ theo, chỉ là hai tay giống như cái kìm sắt đột nhiên ôm chặt lấy eo cậu, đem thân thể gầy nhỏ của cậu bao phủ kín tiến vào bên trong lồng ngực của mình.

“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Chiến nhỏ giọng đe dọa “Còn cử động nữa, tôi liền thật sự cho rằng cậu đang cố tình câu dẫn tôi”

“Anh…” Vương Nhất Bác giận dữ, nhưng quả thật không còn cử động nữa, thân thể Tiêu Chiến giống như một cái lò sưởi tỏa ra nhiệt lượng từng chút một truyền vào thân thể cậu.

Cái cảm giác này khiến cậu lại một lần nữa thất thần, Vương Nhất kia đã dội nước lạnh khiến cho cậu sực tỉnh lại, thế nhưng giờ khắc này cậu lại say mê trên người tên đàn ông kia, còn đột nhiên không muốn phá vỡ khoảnh khắc này.

Nhịp tim Tiêu Chiến mạnh mẽ đánh vào màng tai Vương Nhất Bác, cậu ngây người để tâm tư trôi dạt đi lung tung bất định.

Một khắc khi cậu chìm xuống đáy biển, cậu quả thực có nghe được tiếng Tiêu Chiến ở trên mặt biển cuống loạn gọi cậu.

Cậu đã yêu Tiêu Chiến sao? Vương Nhất Bác đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình câu hỏi này. Nếu như cậu không yêu, tại sao hết lần này đến lần khác muốn tha thứ cho hắn.

Còn nếu như cậu yêu, tại sao lại sợ hãi ở cùng với hắn…

Hay là vì vấn đề này vốn bế tắc, nếu không tới được thời khắc mấu chốt thì không ai có thể giải ra được…

Hơi ấm tự nhiên từ thân thể Tiêu Chiến thật không tồi, chưa đến 10 phút, Vương Nhất Bác liền có cảm giác thân thể mình đã từ từ ấm áp lên, cộng thêm rất thoải mái, ngay lúc cậu đã từ từ thả lỏng đề phòng, thì chợt một bàn tay lớn khô nóng từ trên bụng cậu chậm rãi trượt xuống.

Bốp! Vương Nhất Bác đưa tay xuống một phát bắt được.

“Anh định làm cái gì?” Vương Nhất Bác cảnh giác nói.

“Chỉ là muốn thay đổi tư thế một chút thôi mà.” Tiêu Chiến thuận miệng giải thích, tay mạnh mẽ rút khỏi tay cậu, tiếp tục rờ rẫm, cách một lớp vải áo sờ soạng bên dưới cậu.

“Anh nằm yên một chút cho tôi coi.” Vương Nhất Bác gấp gáp hoảng hốt muốn gỡ tay Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến lại giống hệt như tên lưu manh vô lại né tránh đuổi bắt của cậu trực tiếp luồn tay vào bên trong quần cậu. (đấy =)) tiên sư =)))) có bao giờ anh bảo không làm gì là không làm gì thật đâu =)))))

“Anh… buông ra.” Vương Nhất Bác vừa tức giận vừa xấu hổ mà gầm nhẹ nói, nhưng bởi vì hạ thân bị Tiêu Chiến tùy tiện chộp vào trong tay mà không dám giãy giụa mạnh, cậu không nghĩ tới Tiêu Chiến lại quá đáng tới mức độ này.

“Đừng cử động, nếu không cậu cẩn thận đời này không làm nam nhân nữa đấy.” Thanh âm Tiêu Chiến rất nhỏ, môi gần như bám vào bên tai cậu, nhẹ nhàng ma sát.

“Anh… quá đê tiện.” Vương Nhất Bác cắn răng nghiến lợi nói, nhưng xúc cảm đến từ lòng bàn tay Tiêu Chiến khiến cho cậu phải cong người lại, cậu suýt chút nữa đã quên mất Tiêu Chiến là cao thủ tình trường, cả kỹ xảo trên giường cũng là hạng nhất.

“Tôi chỉ muốn để cậu thoải mái một chút, sao lại gọi là đê tiện chứ.” Tiêu Chiến cười như không cười cắn vào vành tai cậu, cảm xúc mềm mại kia khiến hắn suýt chút nữa ngậm vào toàn bộ lỗ tai cậu cắn mất.

“Ưm…” Vương Nhất Bác nhẫn nhịn không phát ra thanh âm, cảm thấy xấu hổ liền vội vã cắn môi, dáng vẻ cố nén nhịn của cậu làm cho Tiêu Chiến nở nụ cười tà ác.

“Tiêu Chiến… ưm… thân thể tôi hiện tại… không được.” Vương Nhất Bác khó nhọc nói, nhưng trong lòng thầm mắng chửi tên cầm thú này tinh lực dồi dào đến mức vừa mới mấy tiếng trước đòi hỏi cậu xong, hiện tại lại tiếp tục…

Tiêu Chiến giả vờ như đứa trẻ ngây ngô hôn lên gò má cậu khẽ cười “Vậy phải làm sao bây giờ? Phía dưới của tôi không thể nhịn được nữa, nếu không sẽ phế bỏ mất…” (cho hỏng luôn =.=)

“Tốt nhất là phế bỏ… A…” Vương Nhất Bác vừa dứt lời, Tiêu Chiến mạnh mẽ nắm chặt hạ thân cậu một chút khiến Vương Nhất Bác đau kêu lên thành tiếng.

“Anh buông tay” Vương Nhất Bác sắc mặt quẫn bách.

“Buông tay? Nó đã phản ứng mãnh liệt như vậy? Đang cực kỳ muốn thỏa mãn, nó cam lòng để tôi buông nó ra sao?” Tiêu Chiến thổi hơi vào bên tai cậu, cười cực kỳ đê tiện.

“Tôi tự mình giải quyết.” Vương Nhất Bác cắn răng nói.

Tiêu Chiến ý cười càng nồng, ái muội nói “Chuyện như vậy không phải có người khác làm cho sẽ thoải mái hơn sao?” Nói rồi, động tác tay của hắn trở nên nhanh hơn “Thả lỏng một chút, rất nhanh sẽ thấy thoải mái.”

Thân thể Vương Nhất Bác căng thẳng, hàm răng cắn chặt, vốn định đem mặt chôn vào trong chăn, nhưng thời điểm phóng thích, trong nháy mắt Tiêu Chiến đột nhiên ép cậu ngẩng đầu lên, gương mặt cậu ửng đỏ như cà chua chín thẳng tắp đối diện với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác theo bản năng muốn dùng tay che khuất mặt lại bị Tiêu Chiến một cái nhấn trên đỉnh đầu.

“Thật đẹp…”

Từ trên đỉnh đầu truyền đên thanh âm trầm thấp khen ngợi của hắn, không phải là trêu tức mà là thật tâm cảm thấy như vậy.

Đáy mắt cậu hiện lên tia né tránh cùng quẫn bách, mang theo vài phần vẻ đẹp thuần khiết trong vắt khiến cho người ta vừa muốn hủy hoại vừa không đành lòng hủy hoại.

“Anh… anh rốt cuộc muốn nhìn tới khi nào.” Vương Nhất Bác sắc mặt đỏ gay, bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mình trong tình huống này khiến cậu thật hận không thể tìm đường chui xuống đất.

“Thoải mái chứ?” Tiêu Chiến cười âm tà.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, mặt hất sang một bên, quật cường nói “Có thánh mới thấy thoải mái.”

Tiêu Chiến hơi nhướng mày “Vậy tôi làm cậu tới một lần nữa.”

Vương Nhất Bác cả kinh, vội vàng nói “Thoải… thoải mái.”

Lúc này Tiêu Chiến mới thỏa mãn cười cười, đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu đặt ở hạ thân chính mình, cách lớp vải quần, Vương Nhất Bác cảm nhận được rất rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng bên trong, nháy mắt hai má liền đỏ chín lên nóng hổi.

“Cậu đã thoải mái rồi giờ tới lượt tôi, hai chúng ta mỗi người một lần, rất công bằng.”

“….” Đây là cái giao dịch quỷ gì chứ, công bằng ở đâu ra? Vương Nhất Bác trong lòng uất ức mắng.

Thấy cậu không có động tác gì, sắc mặt Tiêu Chiến đột nhiên sa sầm xuống “Cậu không làm tôi lập tức cắm vào người cậu, tới lúc đó cậu không chịu được thì là tại cậu.”

“Anh…”

“Tôi cái gì?” Tiêu Chiến hùng hồn làm như ngay thẳng nói.

“Anh đúng là vô liêm sỉ.”

“Tôi vô liêm sỉ? Là cậu qua cầu rút ván thì có.”

“Tôi căn bản không có bảo anh giúp tôi làm chuyện đó.”

“Dù sao cậu cũng phải giúp tôi một lần.”

“Anh…”

“Nếu không giúp tôi, tôi liền lột sạch cậu ra làm.”

“Anh…”

Một lúc sau…

“Tay cậu thật là mềm mại a…” Tiêu Chiến thở nhẹ, mặt theo thói quen cúi xuống cọ cọ trên tóc cậu.

Vương Nhất Bác cúi đầu, vừa tức giận vừa xấu hổ mà hai mắt nhắm chặt lại, mặt đỏ muốn nhỏ máu, hồi lâu sau mới bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

“Anh… phía dưới của anh sao lại hưng phấn lên nữa.” Vương Nhất Bác tức đến nổ phổi, ngẩng đầu lên quát một tiếng.

Tiêu Chiến tựa hồ cũng cảm thấy bản thân túng dục vô độ thật không hay ho cho lắm, nhưng cũng không muốn nhận sai, rất không khách khí nói “Đây là lỗi của tôi à? Ai bảo tay của cậu làm động tác dư thừa nên nó mới nghĩ cậu đang cố tình câu dẫn nó.”

“Đó là vì tay tôi bị run, không phải động tác dư thừa gì hết!”

“Vậy ai bảo kỹ thuật của cậu kém vậy làm gì.”

Tiêu Chiến lời lẽ hùng hồn ngay thẳng khiến Vương Nhất Bác tức đến toàn thân phát run, không muốn làm nữa chuẩn bị định đứng dậy bước xuống giường, kết quả còn chưa đứng lên đã bị hắn mạnh mẽ cưỡng ép xuống.

“Anh thả tôi ra!” Vương Nhất Bác dùng tay ra sức đẩy cánh tay Tiêu Chiến ra, thế nhưng hắn ép chặt cứng như núi đá, đẩy thế nào cũng không ra, lần thứ hai tấn công về phía dưới cậu.

“Hay là để tôi làm cậu thoải mái thêm lần nữa, rồi để cho công bằng, cậu lại giúp tôi….” Tiêu Chiến ung dung thong thả thương lượng.

“Anh đừng hòng.” Vương Nhất Bác đạp đạp vào người Tiêu Chiến, đầu cũng dùng sức cụng vào lồng ngực hắn khiến hắn có chút bị đau, nhưng chỉ hơi nhướng mày một chút, tiếp đó liền một phát lôi cái chăn đem cả hắn lẫn cậu đều phủ ở bên trong chăn lớn.

Trên chiếc giường nhung rộng lớn, cuộc chiến kịch liệt lại tiếp tục diễn ra, một bên kháng cự một bên trấn áp, nhìn từ bên ngoài thì không thấy phía dưới tấm chăn diễn ra cái gì, chỉ thấy chiếc giường kịch liệt lay động cùng với cái chăn không ngừng chập chùng.

“Anh… anh cái tên cầm thú này, tay anh sờ vào chỗ nào đó hả? Mau cút cái tay của anh ra, tôi kêu người bây giờ…”

Bạn đang đọc truyện trên: RoTruyen.Com